Một thanh lãnh, một tà mị.
Vào giờ phút này, đều trở nên cảnh giác, giống như dựng lên gai trên toàn thân, tùy thời chuẩn bị khai chiến.
Ánh mắt của hai người, va chạm ra tia lửa kịch liệt trên không trung.
Nếu như nói, ánh mắt có thể giết người, Kiều Luyến không chút nghi ngờ, giờ phút này hai người đã đại chiến ba trăm hiệp rồi!
Cô tiến lên một bước, ngăn chặn trước mặt Thẩm Lương Xuyên, đem chuyện trong phòng, đại khái kể một chút cho anh, chợt đưa lưng về phía Lục Nam Trạch mở miệng nói với Thẩm Lương Xuyên: "Cái kia, hay là anh về khách sạn chờ em trước, hiện tại bọn em không có việc gì. Lục Nam Trạch cũng không dám giống như lần trước, tùy tiện bắt cóc em."
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống.
Kiều Luyến lập tức rụt cổ một cái, cảm giác được một cỗ ý lạnh đánh tới.
Đúng thế.
Biết rõ Lục Nam Trạch mang ý đồ xấu với cô, cô còn muốn theo Lục Nam Trạch đi ăn cơm, khẳng định Thẩm Lương Xuyên sẽ tức giận.
Cô rầu rĩ, làm sao giải thích cho Thẩm Lương Xuyên, lại nghe được Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Riêng lời anh ta Em cùng tôi ăn một bữa cơm, đồng thời, giúp tôi chọn một bộ quần áo" sao?"
Kiều Luyến sững sờ, không hiểu nhìn anh, khẽ gật đầu.
Thẩm Lương Xuyên liền ừ một tiếng, sau đó bỗng nhiên vòng qua cô, đi về phía Lục Nam Trạch.
Kiều Luyến sững sờ, tâm bỗng nhiên bị nhấc lên.
Nếu như Thẩm Lương Xuyên làm Lục Nam Trạch nổi lên, chọc giận Lục Nam Trạch, Lục Nam Trạch có thể nhằm vào tôn tử hay không!
Huống hồ, nơi này lại là Tô Châu, ngộ nhỡ làm sao, thua thiệt cũng là Thẩm Lương Xuyên!
Nghĩ đến đây, cô liền khẩn trương.
Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên bước tới gần Lục Nam Trạch, vừa đi qua, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên đưa tay ra với Lục Nam Trạch: " Lục tiên sinh, anh đã có phần quan tâm tới tiểu Kiều, vợ chồng chúng tôi mời anh ăn một bữa cơm, cũng là nên."
Kiều Luyến:...
Lục Nam Trạch:...
Lúc nào, Kiều Luyến cùng Lục Nam Trạch ăn một bữa cơm, biến thành vợ chồng bọn họ mời anh ta ăn cơm rồi sao?
Kiều Luyến trợn mắt hốc mồm nhìn Thẩm Lương Xuyên.
Bỗng nhiên nghĩ đến, Lục Nam Trạch nói đúng lắm, để cho cô và anh ta ăn một bữa cơm, nhưng không có nói, hai người bọn họ ăn một bữa cơm!
Thẩm Lương Xuyên này, hoàn toàn chui qua chỗ sơ hở này!
Nhưng mà, cũng coi như hợp tình hợp lý!
Kiều Luyến liền không nhịn được, không nói gì.
Để cho cô một mình theo Lục Nam Trạch ăn cơm, hoàn toàn có chút gian nan, nếu như Thẩm Lương Xuyên bồi bạn...
Nghĩ tới đây, liền ngẩng đầu yên lặng nhìn về phía Lục Nam Trạch.
Quả nhiên, trông thấy sắc mặt của anh trực tiếp đen lại.
Kiều Luyến ho khan một tiếng, không nói gì.
Ánh mắt Lục Nam Trạch, sắc bén lướt qua người Thẩm Lương Xuyên, sau cùng rơi vào cô gái đứng bên cạnh, một lúc sau, mới nỗ lực áp chế phẫn nộ trong nội tâm xuống, khóe môi câu lên lần nữa: " Vậy thì mời."
Nói xong, ánh mắt rơi vào cái tay kia của Thẩm Lương Xuyên.
Lông mày anh ta nhíu lại, ngón tay giật giật, lúc đang suy tư muốn nắm lấy hay không, Thẩm Lương Xuyên chợt thu tay của mình về.
Lục Nam Trạch:...
Gia hỏa này, tuyệt đối là cố ý!
Anh ta ngẩng đầu lên lần nữa, đưa mắt nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút, lúc này mới đè xuống lửa giận trong lòng, quay người đi tới trước Minivan của mình, chợt nhìn về phía Kiều Luyến: " Kiều Luyến, lên xe."
"Không cần, chúng tôi lái xe tới."
Một lời chúng tôi, tận lực nhấn mạnh.
Để tâm lý Lục Nam Trạch trầm xuống.
Đúng vậy, hiện tại, bọn họ là "Chúng tôi", mà anh ta, chỉ là anh ta.
Ý nghĩ này, để trái tim của anh ta giống như là bị vật gì vô hình nắm chặt.