Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới PK

Kỳ thật nước canh trong nồi, giờ phút này nhiệt độ không cao, xem như văng lên người Thi Niệm Diêu cũng không ngại.

Huống hồ, người phục vụ chỉ lệch ra một chút, lập tức thu hồi lại, giữ vững thân thể.

Khi nồi lẩu tới gần Thi Niệm Diêu, cũng chưa có đụng vào người cô.

Thế nhưng trong nháy mắt đó, vẫn để người ta cảm thấy trong lòng run sợ một chút.

Kiều Luyến liền không nhịn được lên tiếng kinh hô: "Cẩn thận!"

Thi Niệm Diêu cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, muốn tránh sang trái.

Nhưng cô cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, vào thời khắc ấy, hành động Mạc Tây Thừa dịch ghế, bỗng nhiên thu vào trong đầu.

Cô không nhịn được nghĩ, nếu như mình nhào vào trong ngực anh, anh có thể cho là mình cố ý hay không?

Ý nghĩ này vừa ra, cô liền không nhúc nhích.

Đúng lúc này, bờ vai xiết chặt, bị người kéo một phát, thân thể liền không khống chế được mà ngã sang, trực tiếp ngã vào ngực Mạc Tây Thừa.

Hai cánh tay anh che cô lại, cảnh giác nhìn phục vụ.

Phục vụ đứng vững lại thân thể, nhất thời lộ ra thần sắc áy náy: "Thật xin lỗi thật xin lỗi..."


Sau đó liền đặt nồi lẩu ở trước mặt Thi Niệm Diêu, quan tâm hỏi thăm cô: "Tiểu thư, cô không có chuyện gì chứ?"

Lúc này toàn bộ đại não Thi Niệm Diêu đều trống rỗng.

Bời vì!

Giờ này khắc này, trong mũi của cô tràn ngập hương vị của Mạc Tây Thừa.

Loại hơi thở quen thuộc xa lạ kia, để cho cô cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người đều có chút ngơ ngác.

Mạc Tây Thừa cứu cô sao?

Nam thần cứu cô sao!

Ý nghĩ này, không ngừng lên men trong đầu cô, sau cùng, ánh mắt của cô tỏa sáng nhìn về phía Mạc Tây Thừa.

Có phải nam thần không phải không có ý gì với cô hay không?

Nghĩ tới đây, vừa mới tiêu tan, lập tức bốc cháy lên lần nữa.

Đúng lúc này, nghe được phục vụ nói, Thi Niệm Diêu mới phát hiện, chính mình còn đổ vào trong ngực nam thần.

Cô vội vàng ngồi ngay ngắn, ho khan một tiếng, sắc mặt đều đỏ, nhìn Mạc Tây Thừa mở miệng nói: "Cái kia, cám ơn anh."


Mạc Tây Thừa nhìn chằm chằm tay mình, nghĩ đến vừa mới đỡ cô, nhịp tim ngừng nửa, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về đồ ăn trên bàn.

Trong đầu bỗng nhiên hiện ra ngày đó, nhà sản xuất tiến tổ, hành động thân mật của cô và nhà sản xuất.

Mạc Tây Thừa xa cách mở miệng lần nữa: " Không cần."

Một bữa cơm, lại trở nên lúng túng.

Cuối cùng ráng chịu ăn xong, bốn người đứng lên đi ra ngoài.

Kiều Luyến nhìn Thi Niệm Diêu, vội vàng đỡ Thẩm Lương Xuyên: "Chúng ta từ từ trở về đi, nhìn xem bóng đêm. Bầu trời Hoành Điếm, thật là tốt!"

Thẩm Lương Xuyên ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sương mù, đến ngôi sao cũng không thấy, không khác gì Bắc Kinh.

Chẳng qua anh cũng không có đâm thủng Kiều Luyến, khẽ gật đầu, liền tạm biệt Mạc Tây Thừa.

Kiều Luyến còn nhìn Thi Niệm Diêu: " Mạc Tây Thừa, Niệm Diêu cũng ở tại khác sạn cạnh đoàn làm phim, tôi nhờ anh, đưa cô ấy về."

Nói xong, còn nháy mắt ra hiệu với Thi Niệm Diêu.

Thi Niệm Diêu hít sâu một hơi, lặng lẽ làm một dấu Ok với cô.

Chờ đến khi Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên rời đi, Thi Niệm Diêu liền theo Mạc Tây Thừa, chậm rãi đi trên con đường về đoàn làm phim.

Thi Niệm Diêu nghĩ đến lời lát nữa muốn nói, khẩn trương tay đều ướt.

Cô nuốt mấy miệng nước bọt, mắt thấy sắp đến đoàn làm phim, lúc này mới bỗng nhiên hô một tiếng: " Chớ đã, Mạc Tây Thừa."

Mạc Tây Thừa dừng bước lại, quay đầu.

Thi Niệm Diêu cúi thấp đầu xuống, nhìn lấy mũi giày của mình, "Cái kia, anh, anh thiếu một người bạn gái đúng không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận