Lúc đám Kiều Luyến tới nhà hàng, cha mẹ Hạ cũng vừa đến.
Hạ Diệp Hoa nắm tay mẹ Hạ, cười cười nói nói với cha Hạ, cùng tiến vào phòng.
Nhìn thấy Mai Phượng, Hạ Diệp Hoa liền nở nụ cười.
Mai Phượng vội vàng đứng lên, hiền lành mở miệng: "Mọi người đã tới? Mau mời ngồi!"
Sau đó giải thích nói: "Cha của Tử Hào có chút việc gấp ở trong công ty, mở xong hội nghị sẽ lập tức tới. Thân gia, tôi bồi mấy người trước."
Cha Hạ có thể nói cái gì?
Tuy trong lòng không cao hứng, trên mặt cũng phải gìn giữ lấy ý cười, "Không sao, sự nghiệp làm trọng mà!"
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, lại không cao hứng: " Cha thì có thể có chuyện gì? Chuyện gì có thể quan trọng hơn việc con trai cưới vợ?"
Một câu rơi xuống, liền nghe chỗ cửa truyền đến tiếng của Thẩm Tu: "Thằng nhãi con này! Công ty lớn như vậy, con cũng không giúp ta quản lý, một mình ta giải quyết được sao?"
Nương theo lời này, ông ta đi tới, khi nhìn thấy Hạ Diệp Hoa, hừ lạnh một tiếng, liền dịch chuyển ánh mắt khỏi.
Hạ Diệp Hoa cảnh giác nhìn đám người trước mặt, sợ Thẩm Tu nói chút lời gì, để cha Hạ không cao hứng.
Nhưng Thẩm Tu lần này, giống như cố kỵ Thẩm Tử Hào ở đây, vậy mà một câu cũng không nói, thái độ có chút kiêu ngạo, có chút lạnh.
Tổng thể mà nói, mở màn cũng không tệ lắm.
Lúc này Hạ Diệp Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Luyến trông thấy dáng vẻ đó của Hạ Diệp Hoa, không nhịn được cười.
Một lát sau, đồ ăn mang lên.
Hạ Diệp Hoa nhìn thấy một cánh gà tẩm ớt, lập tức gắp lên, bỏ vào trong bát Thẩm Tử Hào, nịnh nọt mở miệng cười: "Tử Hào, con thích ăn nhất."
Thẩm Tử Hào trong thời gian này, bời vì quan hệ với Hạ Noãn Noãn, chạy qua bên Hạ Diệp Hoa nhiều hơn.
Vốn là mẹ con ruột, cho dù chuyện năm đó giải thích không rõ ràng, dưới sự dịu dàng của Hạ Diệp Hoa, Thẩm Tử Hào cũng không mặt lạnh giống như trước kia.
Giờ phút này, Hạ Diệp Hoa gắp một cái cánh, không có gắp cho Thẩm Lương Xuyên trước, ngược lại là cho cậu ta trước, Thẩm Tử Hào liền híp mắt lại, trong lòng vô cùng hưởng thụ.
Cậu ta cúi đầu, vừa định ăn một miếng, liền nghe thấy Mai Phượng mở miệng: "Chị Hạ, Tử Hào từ khi còn bé thích ăn cánh gà, nhưng hiện tại, Tử Hào cũng đặc biệt thích ăn gà luộc."
Lời này rơi xuống,gắp một miếng gà luộc đặt vào trong bát Thẩm Tử Hào, sau đó mở miệng cười: Khẩu vị con người, cuối cùng sẽ thay đổi."
Một câu, để Thẩm Tử Hào híp mắt lại.
Nghĩ đến trong tám năm này, chỉ sợ căn bản bà cũng không có hiểu rõ thói quen của mình.
Sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Cậu ta hừ một tiếng, bỏ cánh gà ra: "Đúng, hiện tại tôi không thích ăn."
Hạ Diệp Hoa bị kích thích hốc mắt đỏ lên, miệng khẽ động, sau cùng chỉ có thể mở miệng nói: "Là mẹ sai, không biết thói quen bây giờ của con, con thích ăn cái gì? Nói cho mẹ, lần sau mẹ làm cho con."
Trên thế giới này, hiểu rõ con trai nhất, vốn là mẹ.
Nhưng mẹ của cậu ta, lại còn phải hỏi cậu ta thích ăn cái gì.
Thẩm Tử Hào chỉ cảm thấy bi thương, mặt lạnh nói: "Không cần làm phiền, dù sao cơ hội cũng không nhiều."
Lời trong ý ngoài, nói là về sau cậu ta sẽ không đi Thẩm gia.
Hạ Diệp Hoa nghẹn lại, bầu không khí trong phòng, trong nháy mắt lạnh xuống.
Mắt thấy Hạ Diệp Hoa không hạ xuống được, Kiều Luyến đang định nói câu gì, liền nghe thấy Hạ Noãn Noãn mở miệng nói: "Tử Hào, em cũng thích ăn cánh gà."