Lời này rơi xuống, liền duỗi đũa ra, gắp cánh gà cậu ta vừa mới bỏ xuống lên, sau đó còn cười nhìn Hạ Diệp Hoa: "Dì, lần sau con qua nhà ăn cơm, nhất định dì phải chuẩn bị cho con ~ "
Xinh xắn, để không khí trên bàn ăn, trong nháy mắt biến tốt.
Mẹ hạ không nhịn được chỉ về phía cô mở miệng nói: "Đứa nhỏ này, sao tham ăn như thế? "
Hạ Noãn Noãn liền ngượng ngùng cười, dùng bàn tay bảo vệ, ăn một miếng cánh gà.
Hạ Noãn Noãn không thể ăn cay, giờ phút này ăn một miếng, liền cay không chịu được, nhưng lời đã nói ra, giờ phút này cũng không thể không ăn, cho nên liền chịu đựng, muốn cắn tiếp một miếng.
Chẳng qua cô chưa kịp ăn hết, cánh gà lại bị Thẩm Tử Hào cướp đi: " Anh cướp của em làm gì?"
Chi tiết ẩn chứa trong đó, mọi người đều thấy được.
Cha mẹ Hạ nhất thời liếc nhau, cảm thấy rất hài lòng.
Mà Hạ Diệp Hoa cũng nở nụ cười.
Kiều Luyến nhìn Mai Phượng một chút.
Vốn Thẩm Tử Hào không có mâu thuẫn với Hạ Diệp Hoa như vậy, nhưng tất cả bởi vì một câu của Mai Phượng.
Cô nhíu lông mày, nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên trong ánh mắt hiện lên một sự giảo hoạt, liền chỉ Hạ Noãn Noãn mở miệng nói: "Noãn Noãn, em còn mở miệng một tiếng dì, rõ ràng đều đã lĩnh chứng, lúc này sắp bước sang năm mới rồi, em còn không mau hô một tiếng mẹ! Chị vụng trộm nói cho em biết, hôm nay có thể mẹ đã chuẩn bị một cái hồng bao lớn đấy!"
Một câu rơi xuống, sắc mặt Hạ Noãn Noãn liền xoát lập tức đỏ lên.
Cô vụng trộm nhìn thoáng qua Thẩm Tử Hào, thấy Thẩm Tử Hào không có tỏ thái độ, liền nhỏ giọng gọi Hạ Diệp Hoa một tiếng: "Mẹ."
Hạ Diệp Hoa nhất thời cười không ngậm mồm vào được.
"Ai!"
Sau đó lấy từ trong túi ra một cái hồng bao lớn, đưa cho Hạ Noãn Noãn
Không khí trong phòng, lập tức trở nên náo nhiệt.
Mọi người trò chuyện vui vẻ, thế nhưng Kiều Luyến lại chú ý tới, sắc mặt Mai Phượng có chút khó coi, nhất là khi Hạ Noãn Noãn gọi Hạ Diệp Hoa là mẹ, Mai Phượng gần như là muốn cắn răng nghiến lợi.
Thế nhưng bà ta rất nhanh chỉnh xong, cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn, một lúc sau gợi lên khóe môi, ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Luyến một chút.
Cái nhìn kia, để trong lòng Kiều Luyến bỗng dưng run lên.
Không biết vì cái gì, giờ phút này ánh mắt Mai Phượng trấn định ", lại làm cho trong nội tâm cô sinh ra một dự cảm xấu.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Thẩm Lương Xuyên vang lên.
Anh nhìn mọi người một chút, cầm điện thoại di động, đi tới bên cạnh nghe điện.
Kiều Luyến chú ý tới, lúc Thẩm Lương Xuyên nghe, ánh mắt Mai Phượng nhìn qua, mang theo cười trên nỗi đau của người khác.
Cho nên, Mai Phượng biết, nội dung cú điện thoại này của Thẩm Lương Xuyên sao?
Cô vừa nghĩ tới đây, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên quay đầu, ngồi ở bên cạnh cô.
Kiều Luyến nhỏ giọng hỏi thăm: "Sao vậy?"
Thẩm Lương Xuyên mím chặt môi, nhìn về phía cô: " Tống Nguyên Hi, không thấy."
Kiều Luyến nghe nói như thế, nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt.
Tống Nguyên Hi... Không thấy?!
Vừa nghĩ tới đây, chỉ nghe thấy phòng cửa phòng bị gõ vang lên, tiếp đó có phục vụ mang theo một cô gái vào: " Thẩm tiên sinh, vị tiểu thư này nói là tới tìm mọi người."
Nghe nói như thế, mọi người đồng loạt quay đầu, liền thấy Tống Nguyên Hi vẫn mặc bộ quần áo màu trắng của trại an dưỡng như cũ, đứng ở cửa!
Cô ta hẳn là chạy từ trại an dưỡng ra, giờ phút này sắc mặt bị đông cứng đến trắng bệch, thân thể còn có chút run rẩy, thế nhưng cặp mắt kia, lại dừng ở trên ngườiThẩm Lương Xuyên.