Họa Vô Diễm hít vào một hơi thật sâu, bỗng nhiên quay đầu, liền thấy sắc mặt Tử Tiên Tử đã tái nhợt.
Tử Tiên Tử chỉ về phía cô: " Cô, cô nói bậy!"
"Tôi nói bậy?" Kiều Luyến tiến lên một bước, mở miệng cười: " vậy cô biết tài khoản trò chơi của tiểu Kiều sao?"
Tử Tiên Tử lắp ba lắp bắp hỏi mở miệng: " Tôi, mật khẩu của tôi bị trộm..."
"Vậy cô biết đám người trong chiến đội này, là ai không?"
Tử Tiên Tử nuốt ngụm nước miếng: "Cách tám năm, tôi, tôi quên rồi..."
"Thế nhưng tôi nhớ được." Kiều Luyến thuộc như lòng bàn tay: " Tam Lang, Ngạo Thiên, Thượng Tâm..."
Cô nhắc tới tên nào, những người bị cô gọi tên, đều tiến lên trước một bước.
Một lát sau, cô liên chỉ điểm các chiến hữu Bắc Kinh một lần.
Cô chỉ Tam Lang mở miệng nói: "Tiểu Kiều của cậu, là tôi dạy. Chúng ta đánh ván đầu tiên, tôi không dùng tiểu Kiều, để cậu dùng."
Tam Lang kích động lên: " Đung, tôi nói tôi phải dùng tiểu Kiều, cô liền để cho tôi, sau đó cô dùng Chu Du!"
Kiều Luyến gật đầu, nhìn về phía Ngạo Thiên: " H chúng ta, từng cãi nhau trong chiến đội, bời vì lúc cậu chịu chết, tôi luôn luôn không đi cứu cậu."
Ngạo Thiên híp mắt lại, nhưng kích động tới nỗi hốc mắt có chút đỏ: "Cái gì gọi là chịu chết! Tôi đó là anh dũng có đi không có về!"
Kiều Luyến cười, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, chuyển hướng kế tiếp.
Cô nhớ kỹ.
Đám người này, cô đều nhớ.
Thời gian hai năm của tám năm trước, là hai năm đời này cô vui vẻ nhất.
Cô nhớ kỹ mỗi một chi tiết nhỏ cùng họ.
Gần như chào hỏi hết tất cả người quen biết trong phòng, lúc này cô mới quay đầu, nhìn về phía Tử Tiên Tử: " Cho nên hiện tại, cô còn muốn nói, cô là tiểu kiều sao?"
Tử Tiên Tử sắc mặt tái nhợt, không lời nào để nói.
Kiều Luyến híp mắt lại: " Cô tùy tiện trộm dùng danh nghĩa của tôi, tôi sẽ khởi tố, giữ gìn danh dự của tôi!"
Giọng nói hữu lực, mang theo thanh thúy đăc trưng, lại làm cho mỗi người ở đây, cũng không dám khinh thường.
Mọi người đồng loạt nhìn cô.
Thân hình Kiều Luyến làm chủ ở giữa đám đàn ông, lộ ra nhỏ nhắn xinh xắn như vậy.
Thế nhưng giờ này khắc này, bọn họ lại cảm thấy giống như ngẩng đầu nhìn cô.
Cô gái trẻ, thân hình gầy yếu, lại giống như khi chiến đội khô cạn, rót nước vào, làm cho cả chiến đội, gần như có sinh lực mới!
Cô đứng ở đằng đó, không để ý đến Tử TiênTtử, mà chính là nhìn về phía Họa Vô Diễm: "Mặt khác, anh muốn muốn tìm người giả trang Tử Xuyên, anh hỏi qua tôi sao? Ở chỗ này, tôi tin tưởng không có có bất cứ người nào, có tư cách hơn tôi, quyết định Tử Xuyên là ai!"
Họa Vô Diễm đã không lời nào để nói.
Tử Tiên Tử cũng đã lặng lẽ lui lại, muốn rời khỏi.
Nhưng vừa đi đến cửa nơi cửa, Họa Vô Diễm chợt quay người, nắm chặt tóc Tử Tiên Tử, trực tiếp đánh hai cái lên mặt cô ta!
"Tên lừa đảo, cô là đồ lừa gạt!"
Chợt, anh ta liền quyền đấm cước đá.
Đám người Kiều Luyến cứ đứng ở đằng đó, mắt lạnh nhìn bọn họ.
Chờ đến khi Họa Vô Diễm đánh xong, Tử Tiên tử đã ngã trên mặt đất, thút thít dậy không nổi.
Họa Vô Diễm lại quay đầu, ánh mắt rơi vào người Kiều Luyến, sau khi thấy được quần áo trên người cô, xác định cô không có tiền, anh ta nhất thời híp mắt lại: "Cô ta đã là giả, vậy thì nếu như game của tôi, muốn mời cô tới làm đại sứ hình tượng, cô cảm thấy thế nào? Giá cả, có thể thương lượng."