Dạng người này, làm sao lại nghèo!
Họa Vô Diễm cũng cảm thấy sắc mặt lập tức đen lại.
Công ty bọn họ, kỳ thật cũng là công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn, công ty nhỏ làm trò chơi cũng không có bao nhiêu tiền.
So với Thẩm ảnh đế, đơn giản là tiểu vu gặp đại vu!
Họa Vô Diễm chỉ cảm giác trên mặt của mình, giống như bị đánh hai cái tát!
Thẩm Lương Xuyên sải bước đi đến, ánh mắt lướt qua đám người xung quanh, sau cùng rơi xuống người đội trưởng, khẽ gật đầu với anh ta, lúc này mới cầm tay Kiều Luyến.
Kiều Luyến thấy anh muốn rời khỏi, biết một khi mình đi, muốn từ trong miệng đội trưởng lấy được tin tức gì, liền khó khăn, thế là miệng khẽ động, lập tức lộ ra bộ dạng ủy khuất: "Ông xã, anh ta là Họa Vô Diễm, anh ta nói, để cho em ở cùng anh ta một đêm, anh ta cho em năm trăm vạn..."
Ngữ khí ủy khuất, lại làm cho ánh mắt Thẩm Lương Xuyên lạnh lại, bỗng dưng quay đầu nhìn qua.
Ánh mắt sắc bén, để Họa Vô Diễm bị dọa đến co rụt cổ, phía sau phát lạnh.
Anh ta vội vàng xua tay: " Tôi, tôi không, cái kia, tôi không phải... Tôi không biết cô ấy là bà xã anh..."
Kiều Luyến hùng hổ dọa người: " Anh không phải còn nói chồng tôi là một phế vật? Cho nên mới để cho tôi đi theo anh."
Sắc mặtThẩm Lương Xuyên, càng đen hơn.
Họa Vô Diễm quả thực là muốn khóc!
Người nào có thể biết, bà xã Thẩm Lương Xuyên, đi ra ngoài mặc phổ thông như thế.
Người ta tốt xấu vác theo một cái túi hiệu, cũng có thể để nhận ra!
Họa Vô Diễm quả thực là muốn khóc rồi.
Công ty nhỏ như của anh ta, làm sao động một tí là hơn ngàn vạn như anh,không thể lấy cứng đối cứng!
Anh ta toét miệng, kéo ra khóe miệng, muốn cười... Thế nhưng nụ cười kia, lại có vẻ vô cùng đắng chát.
Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Anh làm công ty game?"
Công ty game sao?
Họa Vô Diễm còn chưa mở miệng, đội trưởng đã trả lời thay: "Cũng chỉ là công ty khoa học kỹ thuật!"
Thẩm Lương Xuyên giống như là đang tự hỏi, một lúc sau mở miệng: "Mấy người làm trò chơi này, là thuộc về vương giả?"
Họa Vô Diễm bị dọa đến không dám nói lời nào, đội trưởng lập tức gật đầu: " đúng, chính là cái này!"
Thẩm Lương Xuyên lại buông con ngươi: "Trò chơi này, hoàn toàn bắt chước LOT. Nhưng hình tượng nhân vật thô ráp xấu xí, hình thức cũ kỹ, số liệu có vấn đề. Khắp nơi đều là Bug, dạng trò chơi này, các người xác định, sẽ có người chơi?"
Lời ác miệng này, để cho người ta rất muốn rút đầu lưỡi của anh.
Họa Vô Diễm bị dọa đến mồ hôi lạnh chảy ròng: " Anh, anh có ý gì?"
Thẩm Lương Xuyên vẫn đạm mạc như cũ: " vừa vặn, có bạn đề cử trò chơi này cho tôi, tôi thể nghiệm một chút. Tôi sẽ đem tất cả cảm nhận, gửi lên trên weibo."
Một câu, để Họa Vô Diễm chấn kinh!
weibo của Thẩm Lương Xuyên, chỉ vài phút là có thể lên tin nóng!
Mấy ngàn vạn Fan hâm mộ kia, hoàn toàn không não đi theo anh!
Anh nói trò chơi này không dễ chơi, như vậy công ty bọn họ, còn có bao nhiêu người chơi?!
Quả thực! Cho công ty bọn họ! Mang đến! Tai nạn! Hủy diệt!!
Hai chân Họa Vô Diễm mềm nhũn, ngã nhào trên đất.
Thẩm Lương Xuyên quay đầu, muốn tìm Kiều Luyến, lại phát hiện Kiều Luyến đã thừa cơ, dắt lấy đội trưởng, đi tới bên cạnh.
Kiều Luyến nhỏ giọng mở miệng nói: "Đội trưởng, buổi liên hoan chín năm trước, Tử Xuyên tới thế nào?"
Đội trưởng nghe nói như thế, nhíu lông mày, nhớ lại mở miệng nói: "À, nhắc tới thì là. Lần đầu liên hoan, người ở Bắc Kinh đều tới, lúc ấy cậu ấy tới muộn nhất."