Thẩm Lương Xuyên nghĩ đến quá khứ, đôi mắt dần dần nhắm lại.
Không biết chuyện gì xảy ra, anh giống như lại trở về quá khứ.
Anh và Mạc Vô Tâm đều ở Bắc Kinh, cho nên đã sớm phát triển thành bạn trong hiện thực.
Bọn họ thường xuyên hẹn chơi, cùng nhau chơi đùa.
Có đôi khi đối mặt chơi game, cũng có thể giao lưu tốt hơn.
Anh giống như về tới mùa hè nào đó, anh ở trong nhà, mở điều hoà không khí, ngồi trước máy tính, cùng tiểu Kiều trò chuyện, chờ đợi Mạc Vô Tâm.
Tiểu Kiều có chút ăn dấm: "Hai người sắp vượt qua người yêu rồi."
Nghe giọng thiếu nữ trong trẻo, anh tà khí cười: " Em ghen sao?"
"Không có! Sao Mạc Vô Tâm còn chưa tới! Trò chơi bắt đầu hay không!"
Thẩm Lương Xuyên liền cúi đầu nhìn xuống đồng hồ.
Chín giờ sáng.
Bọn họ hẹn thời gian này, sao Mạc Vô Tâm còn chưa tới?
Anh nghi ngờ nhíu lông mày.
Một giây sau, chuông cửa vang lên.
Anh cười: " nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Chút nữa để Mạc Vô Tâm chơi Tào Tháo."
Tiểu Kiều lập tức cười: "Tốt, vậy anh vẫn là Chu Du, em là tiểu kiều, để anh ta ở một bên ăn dấm~ "
"Ừm."
Giúp việc dưới lầu, hẳn là mở cửa cho Mạc Vô Tâm.
Anh ta lên lâu.
Cửa phòng bị gõ vang, Thẩm Lương Xuyên ngẩng đầu hô một tiếng: "Vào đi."
Thế nhưng, ngoài cửa lại không có tiếng gì.
Anh đẩy ghế ra, đứng lên, nói với tiểu Kiều: "Mạc Vô Tâm này, còn muốn anh tự mình đi đón cậu ta sao?"
Anh chậm rãi đi qua, mở cửa phòng, muốn mời Mạc Vô Tâm tiến vào.
Một thân hình, ngay khi cửa phòng mở ra, bỗng nhiên nhào tới!
Chợt, cổ của anh giống như bị người bắt được, một giây sau, đập vào mi mắt, lại là một trương gương mặt máu me!!
Tiếng Mạc Vô Tâm khàn khàn: " Thẩm Lương Xuyên, cậu xứng đáng với tôi sao?"
Tâm Thẩm Lương Xuyên, bỗng nhiên nhấc lên!
Anh mở mắt, cảm giác chỗ cổ bị người ôm lấy.
Anh ngồi bật dậy, bỗng nhiên lập tức bắt lấy cánh tay trên cổ, đem người ôm lấy chính mình, đẩy ra!
"Bịch!"
Kiều Luyến bị đẩy mạnh lên mặt đất.
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, sao cũng không nghĩ tới lại là tình huống này.
Thẩm Lương Xuyên đi tắm, cô nằm ở trên giường, lại nghĩ đến chuyện ban ngày, như thế nào cũng ngủ không được.
Anh một mực gạt cô chuyện tám năm trước...
Thế nhưng cô lại muốn biết, đến cùng xảy ra chuyện gì.
Lúc anh tắm rửa lâu vậy, liền để cô biết, khẳng định anh không nguyện ý nói với chính mình.
Cho nên, khi anh ra khỏi cửa, cô sẽ giả bộ ngủ thiếp đi.
Sau đó nghe anh đi tới bên cạnh mình, nằm xuống.
Cô suy nghĩ rất loạn, ý nghĩ trong đầu rất nhiều, đan vào một chỗ, để cho cô lúc này, không nhịn được có chút muốn khóc.
Cô nghĩ, chính mình ép hỏi anh, anh không nói, như vậy có lẽ cô có thể áp dụng một số biện pháp khác?
Cho nên, cô quay người liền ôm cổ anh.
Không phải đều nói, đàn ông trong lúc làm xong chuyện đó, là dễ nói chuyện nhất sao?
Cô chủ động như thế, đang định động đậy thân thể, chủ động hôn qua, đã thấy anh bỗng nhiên mở mắt, sau đó bỗng nhiên dùng sức, đẩy cô ra!
Trên sàn nhà tuy đã đặt thảm dày, thế nhưng giờ phút này, Kiều Luyến lại không khỏi cảm giác rất đau.
Không phải là bị té.
Mà là bởi vì lúc anh đẩy mình, mang theo hoảng sợ, ánh mắt lại xen lẫn mấy phần chán ghét!
Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nắm lấy chặt nắm tay.