Kiều Luyến bỗng nhiên nghĩ đến, lúc mình vừa mới gả cho Thẩm Lương Xuyên, anh nhìn mình, cũng là loại ánh mắt này, giống như hận chết cô, cô muốn dằn vặt cô đến chết.
Trong khoảng thời gian ngọt ngào này, trong khoảng thời gian ân ái này, để cho cô xém chút quên đi, lúc trước anh và mình kết hôn, cũng là vì trả thù cô!
Nơi ngực Kiều Luyến, giống như là bị một bàn tay vô hình nắm chặt, để cho cô híp mắt lại, theo dõi anh.
Sau khi Thẩm Lương Xuyên đẩy người xuống mặt đất, lúc này mới phát hiện, chính mình vừa mới ngủ thiếp đi.
Tất cả, đều là một giấc mộng.
Thế nhưng, bộ dạng Mạc Vô Tâm máu me đầy mặt, lại làm cho anh thẳng đến lúc này, còn có chút tim đập nhanh.
Anh nhìn chằm chằm ánh mắt Kiều Luyến, mang theo tức giận chính anh đều không có phát giác được.
Giống như cả người lập tức về tám năm trước, về tới lúc chuyện xảy ra!
Anh siết chặt nắm tay, giống như lúc vừa kết hôn với Kiều Luyến, sâu trong đáy lòng bỗng nhiên tuôn ra một sự ác liệt.
Nhưng tiếp theo, anh liền thấy ánh mắt bi thương của Kiều Luyến.
Giống như một chậu nước lạnh, trực tiếp giội trên đầu anh, để anh giật cả mình, bỗng nhiên tỉnh táo lại!
Tim của anh nhấc lên, lúc này mới ý thức được chính mình vừa mới làm cái gì, anh vội vàng xuống giường, đi tới trước mặt Kiều Luyến, đưa tay ra muốn đỡ cô dậy: "Tiểu Kiều, anh..."
Thế nhưng vươn tay ra, lại lập tức bị đẩy ra.
Tiếp theo, Thẩm Lương Xuyên liền thấy trong ánh mắt Kiều Luyến, mang theo xa cách cùng lạnh lùng.
Cô nhíu mày, hai tay khẽ chống, mới từ dưới đất bò dậy.
Sau đó, cô liền nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên.
Thẩm Lương Xuyên không biết nên nói cái gì, nhưng Kiều Luyến như vậy, để anh cảm thấy trong lòng hoảng hốt.
Anh muốn nói gì, thế nhưng lời đến khóe miệng, lại không biết nên nói cái gì.
Cứ đứng ở đó như vậy, vô lực nhìn Kiều Luyến.
Trong lúc nhất thời, trong phòng an tĩnh lại.
Trong đêm tĩnh mịch, phía ngoài tiếng pháo không ngừng nổ.
Ở không khí của năm mới, không khí trong phòng, giống như hạ xuống khí lạnh.
Sau đó, Kiều Luyến quay người, muốn đi ra ngoài.
Thế nhưng bỗng nhiên nghĩ đến, bên ngoài còn có Kiều Dịch và Hạ Diệp Hoa.
Gần sang năm mới, nếu như cô cứ đi như thế, Kiều Dịch và Hạ Diệp Hoa sẽ lo lắng cỡ nào?
Giờ khắc này, Kiều Luyến đột nhiên cảm giác được bi ai.
Dù cùng anh cãi nhau giận dỗi, cô đều không có chỗ có thể đi...
Kiều Luyến đang suy tư, lại nghe được anh gọi cô: "Tiểu Kiều."
Kiều Luyến dừng bước tại cửa gian phòng.
Anh cho là, anh sẽ tới dỗ dành cô, sẽ đến xin lỗi cô.
Một cô gái, chủ động tiến lên, lại bị người đàn ông này đẩy ra, kỳ thật cái này là một chuyện đặc biệt mất mặt.
Thế nhưng một giây sau, lại nghe được anh nói, "Anh qua thư phòng."
Tâm Kiều Luyến, lập tức trở nên lạnh buốt.
Cô cứ như vậy nhìn Thẩm Lương Xuyên, đi qua bên người cô, từ từ đi ra ngoài, từ từ khép cửa phòng lại.
Một khắc này, Kiều Luyến đột nhiên cảm giác được, trong lồng ngực giống như là bị ngọn lửa nhẫn nhịn rất nhiều, lập tức nổ tung thân thể của cô!
Cô không sợ cãi nhau, tám năm trước, bọn họ chơi game, làm to không biết bao nhiêu mà đếm!
Thậm chí mỗi lần cãi nhau, kỳ thật đều có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.
Cô không thích nhất, cũng là loại chiến tranh lạnh này!
Anh không nói một lời, để người ta căn bản không biết mình đến cùng đã làm sai điều gì.
Loại cảm xúc đó làm cho người ta phát điên, xông lên đầu, tức giận khiến cô quay đầu ngồi ở trên giường, hung hăng cầm gối đầu, đánh mấy lần!
Lồng ngực của cô phập phồng từng chút từng chút, thật là, tức chết cô!