"Mẹ, không cần!"
"Được."
Hai giọng nói, gần như phát ra cùng một thời gian.
Kiều Luyến ngẩng đầu, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên nhìn cô chằm chằm: "Ăn tết không có mua đồ gì, hôm nay cùng em đi mua."
Trong lòng Kiều Luyến có tức giận, muốn nói không cần.
Nhưng một giây sau, liền nghe thấy Hạ Diệp Hoa mở miệng: "Cái này là được rồi! Ăn tết, thanh niên phải mặc thật xinh đẹp! Mẹ làm chủ, các con qua! Cầm thẻ của mẹ, hôm nay mua quần áo, đều tính vào nó! Còn có các con cũng nhìn xem, mua cho Tiểu Dịch mấy bộ quần áo!"
Lời nói tuyệt nhiên như thế, nếu như Kiều Luyến kiên trì không đi, vậy thì có vẻ bọn họ bất hòa.
Lời Kiều Luyến vừa tới miệng, cứ như vậy nuốt xuống.
Ăn sáng xong, Hạ Diệp Hoa liền bắt đầu thúc giục bọn họ: "Giữa trưa cũng ăn ở bên ngoài, ta sẽ đặt nhà hàng cho các con, lãng mạn một chút."
Còn làm chủ cho bọn họ: " Ở chỗ ta có thẻ tích lũy cửa hàng mới mở, các con đi dạo chỗ đó, giữa trưa ăn tại nhà hàng phụ cận."
Sau đó liền đẩy hai người đi ra ngoài.
Khi Thẩm Lương Xuyên lái xe, mang theo Kiều Luyến rời biệt thự, còn có thể nhìn thấy Hạ Diệp Hoa đứng ở cửa, phất tay với hai người.
Kiều Luyến mím môi, chờ đến khi xe đổi góc, không nhìn thấy Hạ Diệp Hoa, mới hờn dỗi mở miệng: "Anh có thể ở cho em xuống phía trước."
Thẩm Lương Xuyên trầm mặc một chút, lúc này mới lên tiếng: "Buổi tối trở về, khẳng định mẹ sẽ muốn nhìn quần áo mua cho em. Đến lúc đó không bỏ ra nổi, làm sao bây giờ?"
Hỏa khí của Kiều Luyến, lập tức đi lên, cô trực tiếp mở miệng: " Vậy em tự đi mua được rồi? Dù sao anh cũng không thích trông thấy em!"
Đêm qua, dáng vẻ anh đẩy cô, đả thương cô triệt để.
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, trông thấy cô bị chọc tức giống như là quả tên lửa, đột nhiên cảm giác được, kỳ thật bọn họ mâu thuẫn như vậy, giống như cũng có thể chút sắc thái.
Anh ho khan một tiếng, lúc này mới lên tiếng: " Ánh mắt em không tốt, anh không yên lòng."
Kiều Luyến:...!!
Kiều Luyến thật sự cảm thấy, quả thực là giận không chỗ phát tiết!
Cái Thẩm Lương Xuyên này, còn có thể vô sỉ thêm sao?
Rõ ràng là lỗi của anh, dựa vào cái gì hài khí như thế?
Kiều Luyến dứt khoát nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn phía ngoài cửa sổ, không để ý tới anh.
Hai người rất nhanh đã tới cửa hàng, Thẩm Lương Xuyên dừng xe ở bãi đậu xe dưới đất.
Sau đó mang theo khẩu trang và kính râm, đi theo Kiều Luyến lên lầu.
Hai người tiến nhập vào cửa hàng bán quần áo trước.
Thẩm Lương Xuyên trông thấy sắc thái rực rỡ, đi tới tận cùng bên trong, cầm lấy một chiếc áo khoác hồng, đưa cho cô: "Cái này đẹp mắt."
Kiều Luyến nhìn cũng không nhìn anh, trực tiếp lạnh lùng mở miệng: "Em không thích!"
Sau đó, liền tự mình tùy tiện ôm hai bộ, tiến vào phòng thử áo.
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô, nhìn áo trong tay mình, khổ não thở dài.
Một lát sau, anh liền cầm điện thoại di động lên, không biết nhấn cái gì...
Mặc dù Kiều Luyến biết, thân là phụ nữ không thể già mồm.
Thế nhưng chuyện tối ngày hôm qua, thật không thể nhịn!
Cô thật sự rất tức giận, không cách nào khống chế tâm tình của mình, cảm giác cái thân thể này giống như là bị một nóng nảy chiếm lấy rồi, một động tác, một câu của anh, đều có thể bốc lên lửa giận của cô.
Kiều Luyến tại trong phòng thử áo, nhìn bộ đồ trong tay mình, tùy tiện mặc trên người.
Kiều Luyến vóc người cao, da thịt lại trắng, bản thân không chọn dáng quần áo, cho nên cái áo lông màu trắng này mặc ở trên người của cô, lập tức nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như sứ.
Cô từ phòng thử áo đi ra, lại phát hiện nhân viên phục vụ nhìn cô, có chút không giống.