Kiều Luyến hơi nhíu lông mày.
Nhân viên ngoài cửa, vẻ mặt tươi cười, nhìn bộ dạng của cô, mang theo ân cần vừa rồi không có.
Chẳng lẽ, bộ đồ này thế nào sao?
Kiều Luyến nhìn trên dưới một chút, phát hiện cái áo này rất thích hợp, không có có cái gì không đúng.
Vậy chính là...
Kiều Luyến quay đầu, nhìn về phía ở Thẩm Lương Xuyên ở trong phòng nghỉ.
Giờ phút này, anh đã đứng lên, cặp mắt sau kính râm, trực tiếp nhìn cô.
Khẳng định là gia hỏa này vũ trang đầy đủ, nhưng nhân viên cũng phát hiện anh? Cho nên mới đột nhiên đối với mình trở nên ân cần như thế.
Kiều Luyến ho khan một tiếng, dự định tiến vào tiếp tục thay quần áo, liền nghe thấy nhân viên mở miệng nói: "Phu nhân, tiên sinh đối với cô tốt như vậy, cô đừng nóng giận."
Một câu, nói Kiều Luyến cảm giác không hiểu thấu.
Chẳng lẽ, bộ dạng cô tức giận, đã biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Kiều Luyến ho khan một tiếng, ồ một tiếng, sau đó tiến vào phòng thử áo, chờ đến khi đổi một bộ khác đi ra, Thẩm Lương Xuyên tiếp tục nhìn cô: "Rất xinh đẹp."
Kiều Luyến thử hai bộ, đều có thể.
Dự định trực tiếp mua trở về để giao nộp.
Lúc tả tiền, cô lấy thẻ mua sắm của Hạ Diệp Hoa ra.
Đối phương nhìn cô cười, sau đó cầm quần áo đưa cho cô.
Chợt, đưa cho cô một cái thẻ.
Kiều Luyến không để ý, tiện tay nhận lấy, tùy ý liếc qua, liền phát hiện!
Phía trên thẻ, vậy mà viết chữ: Bà xã, đừng nóng giận.
Vài chữ cái, để cho tròng mắt cô nhất thời co rụt lại.
Bỗng dưng quay đầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên đang đứng ở sau lưng cô.
Nhân viên cũng đang cười híp cả mắt nhìn cô, chợt mở miệng: "Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân, chúc hai người đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm."
Kiều Luyến:...
Kiều Luyến khẽ cười với nhân viên, đã cảm thấy chuyện này, nghe không thấu.
Cô đi theo Thẩm Lương Xuyên đi ra cửa hàng, bên ngoài bỗng nhiên đi tới một người.
Mặt mũi nữ sinh kia tràn đầy kích động, cầm trong tay một bó hoa hồng hoa.
Cô ấy chạy thẳng tới trước hai người, đi tới trước mặt của bọn họ, trực tiếp đưa hoa cho cô: "Thẩm phu nhân, cô đừng nóng giận!"
Kiều Luyến:...
Kiều Luyến nhìn chung quanh một lần, liền phát hiện, chung quanh đã tụ tập không ít người.
Lòng của cô bỗng nhiên nhấc lên, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trực tiếp dắt Thẩm Lương Xuyên, chạy vào cửa hàng bán quần áo lần nữa.
Sau đó, cô liền nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên: "Đây là chuyện gì xảy ra? Anh bị người nhận ra! Chúng ta vụng trộm nhìn xem chỗ nào có thể đi thẳng tới bãi đậu xe dưới đất..."
Lời còn chưa nói hết, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Cô cầm lên, liền phát hiện là Thi Niệm Diêu gọi tới, nghe, đối diện liền vang lên tiếng khoa trương của Thi Niệm Diêu: "Chủ biên Luyến, chị và Thẩm ảnh đế sao vậy? Vì sao giận dỗi?"
Kiều Luyến: "... Làm sao em biết?"
Làm sao cảm giác, giống như người toàn thế giới đều biết?
Đang suy tư, nghe được Thi Niệm Diêu nói: " Chị đi nhìn weibo đi!"
Kiều Luyến:...!
Kiều Luyến lập tức cúp điện thoại, trực tiếp mở weibo ra, liền phát hiện weibo của mình bị oanh tạc!
Không biết bao nhiêu người đều @cô.
Cô dứt khoát không để ý tới những lời kia, trực tiếp hướng xuống dưới, sau đó liền thấy kẻ đầu têu, quả nhiên là Thẩm Lương Xuyên:
【 Thẩm Lương Xuyên V: Xin giúp đỡ, bà xã tức giận làm sao dỗ? 】
Kiều Luyến:...!!
Trách không được, giống như toàn thế giới đều biết cô tức giận, thì ra căn nguyên nhân ở chỗ này! Gia hỏa này, gia hỏa này phát lên weibo...!!