Bình hoa trong nhà, đã vỡ hết.
Mảnh vỡ bắn tung téo, văng đến chân Hạ Diệp Hoa đứng ở cẩu thang.
Bà lui về sau một bước, nhìn chằm chằm Thẩm Tu: "Ông điên rồi!"
"Điên rồi? Tôi chính là điên rồi!" Thẩm Tu tức hổn hển, chỉ Hạ Diệp Hoa: "Tiện nhân! Bà cho rằng để Thẩm Lương Xuyên trở lại Thẩm gia, liền có thể lấy đi tài sản Thẩm gia sao? Nói cho bà biết, không có cửa đâu!"
Ông ta bị chọc tức, lời này rơi xuống, liền xem xét bốn phía, tức giận ném đồ trong phòng.
Bàn trà đã bị đập bể, kính thủy tinh nứt.
Thẩm Tu giống như ác ma, đem nhà hoàn chỉnh, hủy diệt không còn hình dáng.
Hạ Diệp Hoa tức giận, thím Lý không dám lên trước, đỡ bà, thuận khí cho bà, sợ bà chịu không được, té xỉu.
Kiều Dịch bị hai hộ vệ áo đen chế trụ, giãy dụa ở bên cạnh.
Xem ra là cậu vừa định động thủ, lại bị người kiềm chế.
Trong phòng già yếu tàn tật, bị khi dễ không ra bộ dáng.
Không nói tới Thẩm Lương Xuyên, Kiều Luyến trông thấy bộ dạng này, đôi mắt lập tức đỏ lên!
Thế nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện, Thẩm Lương Xuyên đã nhanh chân tiến vào!
Anh đi thẳng đến trước mặt Thẩm Tu, mắt thấy ông ta muốn cầm lấy một bình hoa khác đập xuống, trực tiếp đưa tay ra, nắm lấy cổ tay của ông ta!
"Dừng tay!"
Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng nói, giống như cho Thẩm Tu một tia lý trí.
Để ông ta nhíu lông mày.
Quay đầu nhìn Thẩm Lương Xuyên, lửa giận trong con ngươi, lại cháy hừng hực lần nữa: " Nghiệt tử! Cậu còn dám trở về?!"
Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Tôi nói qua vô số lần, tiền Thẩm gia, tôi một phân cũng không cần, ông đừng ở chỗ này cố tình gây sự!"
Thẩm Tu lại cười lạnh: "Không cần? Cậu cho rằng tôi là não tàn, sẽ tin tưởng câu nói này sao? Đừng ở chỗ này giả bộ vô tội, cậu và mẹ mình quả là giống nhau! Hai người thật sự là khắc tinh của tôi, là tai tinh của Thẩm gia chúng tôi! Hạ Diệp Hoa, khi nó còn bé bà liền để Thẩm Lương Xuyên qua nịnh nọt ông cụ, khiến ông cụ có hảo cảm, không phải là muốn ông cụ truyền gia tộc cho Thẩm Lương Xuyên sao? Bà ngấp nghé tài sản Thẩm gia như thế, đến cùng còn mặt mũi hay không!"
Hạ Diệp Hoa thật sự là bị tức đến độ không thở được.
Thế nhưng đồ trong nhà, cứ bị đập thật như vậy để người tức giận!
Bà nhìn chằm chằm Thẩm Tu, nói thẳng chỗ đau Thẩm Tu: "Ông cụ đã nói tử nhỏ ông không có thiên phú thương nghiệp! Ông ấy thích Thẩm Lương Xuyên, là bởi vì Thẩm Lương Xuyên thông minh! Ông đến con của mình cũng không sánh nổi, còn luôn luôn dùng tâm tư u ám của mình để phỏng đoán người khác, trước kia bời vì ông cụ nhìn Lương Xuyên với con mắt khác, nên luôn lãnh đạm với nó, cầm thú đến nỗi con trai cũng đi chèn ép, cũng trách không được ông cụ nhìn ông không vừa mắt!"
Một câu, để hai mắt Thẩm Tu đỏ thẫm: "Tiện nhân! Căn bản không hề có chuyện như vậy!"
Ông ta muốn tiến lên, qua động thủ với Hạ Diệp Hoa, thế nhưng Thẩm Lương Xuyên lại tiến lên một bước, ngăn cản ông ta.
Thẩm Tu giật ra, muốn tránh thoát lôi kéo của Thẩm Lương Xuyên, nhưng căn bản là không tránh thoát.
Ông ta tức thì nóng giận, quay đầu nhìn về phía mấy bảo vệ theo sau: "Mấy người lên cho tôi! Hôm nay tôi muốn đánh chết tên súc sinh này!"
Dứt lời, liền có hai bảo vệ tiến lên!
Thẩm Lương Xuyên thấy bọn họ chạy tới, trực tiếp buông lỏng Thẩm Tu ra, xoay người một cái, một chân đá vào chỗ ngực một bảo vệ, trực tiếp đá ngã anh ta
Sau đó lại cùng một người bảo vệ khác, quấn cùng một chỗ!