Lúc đầu cho là, giọng của cô sẽ rất điêu ngoa, giống như đại tiểu thư không hiểu chuyện, vừa lên sẽ liền chỉ trích chửi mắng Mạc Vô Tâm.
Anh đều chuẩn bị kỹ càng, đợi lát nữa làm sao cùng Mạc Vô Tâm, mắng cô tới khóc.
Thật không nghĩ đến, đối diện là giọng thanh thúy êm tai, lời nói ra, để hai người đều sợ ngây người, cô mở miệng: "Đại thần, dạy tôi một chút nên chơi như thế nào đi! Anh chỉ huy, chẳng phải tôi không ngốc sao?"
Thẩm Lương Xuyên:...
Mạc Vô Tâm:...
Anh không biết lúc trước, tâm tình Mạc Vô Tâm là gì, dù sao da mặt của người này, đổi mới anh nhận biết.
Mạc Vô Tâm liền lập tức trầm mặc.
Đầu tiên người ta hô đại thần, cậu ấy không có ý nói gì.
Tiếp theo, đối phương là một em gái, cậu ấy luôn luôn trước mặt nữ sinh, tương đối nói chuyện tốt.
Cho nên lúc này liền ho khan một tiếng: " Nhường cho Tử Xuyên chỉ huy đi."
Thẩm Lương Xuyên:...
Anh cứ như vậy bị đẩy đi.
Bất đắc dĩ mở miệng nói chuyện, chỉ huy bọn họ thắng lợi tranh tài.
Tranh tài kết thúc, tiểu Kiều ở trong game hô to: "Đại thần, anh quá đẹp rồi! Chỉ là..."
Nói còn chưa dứt lời, trò chơi kết thúc, giọng nói cũng bị gián đoạn.
Chỉ là cái gì?
Thẩm Lương Xuyên vô cùng hiếu kỳ.
Một ván đánh xong, anh và Mạc Vô Tâm đều không muốn mang cô chơi, cho nên hai người mở một ván.
Chờ đến khi đánh xong ván này, liền phát hiện tiểu Kiều gửi tin tới:
【 tiểu Kiều: Đại thần vừa rồi tôi còn chưa nói dứt, anh chỉ huy rất tuyệt, chẳng qua giọng nói thật khó nghe!)
Thẩm Lương Xuyên:...
【 tiểu Kiều: Đại thần, sao anh lại không mang tôi theo? Ván kế tiếp mang tôi nhé! Tôi chờ anh.)
Anh nhìn tin nhắn này, liền ngẩn người, chợt, lại tới một tin nhắn mới:
【 tiểu Kiều: Đại thần, tôi nhìn anh chơi xong, mang tôi mang tôi mang tôi!)
Thẩm Lương Xuyên:...
Cho nên, cô vẫn đang ngó chừng anh sao?
Thẩm Lương Xuyên thở dài, gửi tin cho Mạc Vô Tâm:
【 Tử Xuyên: Lại mang tiểu Kiều kia, đánh một ván? 】
Mạc Vô Tâm trả lời.
【 Mạc Vô Tâm: Xuyên tử, cậu yêu cô ấy thật sao?)
Yêu?
Thẩm Lương Xuyên hơi nghi hoặc một chút, anh vừa mới nhận biết tiểu Kiều, làm sao lại yêu cô chứ?
Khi đó, anh cũng chỉ cảm thấy cô gái này rất dính người, nếu như anh không đáp ứng cô, có lẽ cô sẽ gửi anh rất nhiều tin nhắn.
Mà anh làm sao cũng không nhớ rõ, lúc ấy gửi tin cho Mạc Vô Tâm, thanh ra như vậy?
Đúng lúc này, Mạc Vô Tâm gửi tin khác qua.
Anh ấn mở, một loạt kiểu chữ màu đỏ, lập tức xuất hiện ở trên màn hình!
【 Mạc Vô Tâm: Cho nên, cậu không giúp tôi báo thù thật sao? 】
Tâm Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên nhấc lên, bỗng dưng mở mắt, ngồi vụt dậy.
Lúc này anh mới phát hiện, lại nằm mơ.
Anh thở dốc từng ngụm từng ngụm, một tay vịn lồng ngực của mình, tim đập rộn lên, vô cùng kịch liệt.
Anh nhíu lông mày, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía đồng hồ.
Sau đó, tròng mắt anh co rụt lại.
Mới ngủ mười phút đồng hồ.
Mười phút đồng hồ...
Anh cảm thấy đau đầu muốn nứt, đầu giống như là muốn nổ tung.
Đây là bởi vì nghỉ ngơi không đủ.
Lại nằm xuống, anh nhắm mắt lại, ép buộc chính mình không nghĩ những chuyện kia, nhưng như thế nào cũng ngủ không được.
Tâm tình bực bội, lần nữa xông tới, để anh nghiêng người sang.
Lúc này, anh nghe được cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Tiếng kia, thật sự rất nhỏ, nếu như là bình thường, khẳng định cũng sẽ không chú ý tới, thế nhưng giờ này khắc này, lại giống như bị phóng đại n lần, để anh nhíu mày.