Kiều Luyến phát hiện anh đang nghỉ ngơi, cho nên rất càng thêm thả chậm bước chân.
Động tác của cô rất nhẹ, thậm chí ngay cả hô hấp, đều ngừng lại rồi.
Sau đó, cô liền đi tới phòng tắm, anh nghe được cửa phòng tắm bị khóa, tiếp theo, tiếng nước truyền ra.
Trước khi ngủ, muốn tắm rửa.
Huống hồ hiệu quả cách âm gian phòng này rất tốt, tiếng tắm rửa, gần như đều có thể xem nhẹ.
Thế nhưng giờ này khắc này, lại ào ào, để anh cảm thấy vô cùng ồn ào.
Thẩm Lương Xuyên dứt khoát mở to mắt, ngồi dậy.
Chỗ ngực giống như là bị tảng đá đè ép, hô hấp không thông.
Anh bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, đôi mắt nhìn thẳng.
Thời gian buổi tối trở nên dài dằng dặc.
Cô rõ ràng chỉ là tắm rửa mười lăm phút, anh nhìn lấy, lại giống như là qua mười lăm tiếng.
Chờ đến khi cuối cùng Kiều Luyến tắm xong đi ra, lúc này anh mới cảm giác nhẹ nhàng thở ra.
Kiều Luyến trông thấy anh ngồi ở đó, có chút kinh ngạc: " Anh không ngủ sao?"
Thẩm Lương Xuyên xoa huyệt thái dương, khẽ gật đầu: " Ngủ không được."
Ngủ không được?
Kiều Luyến kinh ngạc nhìn anh.
Thẩm Lương Xuyên luôn luôn chú trọng bảo dưỡng, thế nhưng giờ này khắc này, hốc mắt anh hõm sâu, giống như thật lâu không ngủ được ngon giấc rồi.
Nghĩ đến tình huống chiều nay ở trong công ty anh, Kiều Luyến đi tới: " Em giúp anh đi."
Thẩm Lương Xuyên sững sờ, "Ừm?"
Kiều Luyến đi tới, lên giường.
Cô khẽ dựa gần, một mùi hương tươi mát truyền tới.
Ngửi được mùi vị này, tâm lý Thẩm Lương Xuyên không khỏi bình tĩnh trở lại.
Cô ngồi bên cạnh, vỗ vỗ chân mình: " đến đây, nằm xuống."
Thẩm Lương Xuyên nghi ngờ nằm xuống, một giây sau, một bàn tay mềm mại, đặt ở trên huyệt thái dương của anh.
Cô nhẹ nhàng nhấn một cái, để anh cảm giác vô cùng ê ẩm.
Sau đó, liền nghe thấy cô mở miệng: "Em thấy ý mẹ, hình như không muốn khởi tố Thẩm Tu."
Thẩm Lương Xuyên hừ lạnh một tiếng.
Kiều Luyến liền hỏi thăm: "Hôm nay anh mang Thẩm Tử Hào đi đâu vậy?"
"Biệt thự 18."
Cô gái trên đầu, lập tức kinh ngạc một chút: "Cho nên, anh không tìm người thu dọn bên kia, cũng là chờ cho Thẩm Tử Hào nhìn sao?"
Thẩm Lương Xuyên không có phủ nhận.
"Em nói này! Anh thật đúng là, sao anh biết Mai Phượng sẽ ra một chiêu này?"
"Đoán."
Kiều Luyến bừng tỉnh đại ngộ: " Anh thật lợi hại!"
Anh được khích lệ, tim của anh, không khỏi bình tĩnh trở lại.
Vái tay nhỏ bé trên đầu, còn đang chậm rãi ấn nắn, để loại cảm giác căng đau của anh từ từ biến mất.
"Em cảm thấy, lần này nhìn vào mặt mũi Tử Hào, buông tha Thẩm Tu đi, mẹ thật sự không muốn để cho Tử Hào khổ sở."
Chuyện nhà nói dông dài, ngược lại để Thẩm Lương Xuyên cảm thấy cuộc sống càng thêm chân thực, không giống như là nghĩ đến Mạc Vô Tâm, vô cùng khổ sở.
Anh liền hừ lạnh một tiếng.
Kiều Luyến tiếp tục mở miệng: "Lúc em vừa lên lầu, mẹ nói với em, để cho em khuyên nhủ anh. Bà không phải là không muốn trừng trị Thẩm Tu, thế nhưng Thẩm Tử Hào nói đúng, cả một đời cậu ấy, có một lần hôn lễ, dù Mai Phượng không thèm để ý, bà cũng để ý. Bà không muốn cho Tử Hào bất kỳ lá chắn."
"Ai, trên thế giới này, vĩ đại nhất là người mẹ. Bà là một người duy nhất, có thể làm oan chính mình, cũng sẽ không ủy khuất con cái."
"Tuy em cũng cảm thấy không thể tha thứ Thẩm Tu, thậm chí muốn mượn lần này, cho ông ta khó coi, mới có thể để cho ông ta thêm chút giáo huấn. Nhưng nhìn dáng vẻ mẹ, em thật sự chua xót cho bà."
"Thẩm Lương Xuyên, có đồng ý hay không, anh quyết định."