Nhưng mà, rốt cuộc video là do ai quay, vừa xem hiểu ngay!
Tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại, không thể tin nhìn về phía Mai Phượng.
Gương mặt Mai Phượng bối rối, một lúc sau mới xua tay: "Thật sự không phải ta quay, ta, sao ta có thể chửi bới chính mình như thế? Ta thân là vợ hai của ba con, đã bị người cười nhạo, nếu như bị người ta biết... Ta còn có sống nổi không?"
Lời nói này rất đúng.
Những năm này, mỗi lần hào môn tụ họp, Mai Phượng vẫn luôn là đối tượng bị tranh luận.
Cậu ta đã từng không cẩn thận đi vào trong đám phụ nhân, nghe được bọn họ thảo luận dì Mai.
Cho nên, bà không có khả năng đặt mình vào trung tâm!
Quỳ xuống trước vợ cả, loại chuyện này nói ra, đều sẽ mất mặt.
Thẩm Tử Hào bỗng nhiên nắm chặt bảo vệ tỏng đó: " Nói, đến cùng là ai sai anh quay video lại?"
Bảo vệ kia nhíu chặt lông mày, vô thức mở miệng: "Không phải tôi..."
Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Tử Hào đã đánh một đấm vào mặt của hắn ta: " Không phải anh còn có thể là ai? Trong giám sát cho thấy!"
Hộ vệ kia nghe nói như thế, ngược lại ánh mắt sáng lên: " Đúng, thiếu gia, giám sát! Cái góc độ này, cũng không phải chỉ có tôi! Còn có giám sát!"
Còn có giám sát...
Một câu, để tay Thẩm Tử Hào hạ giữa không trung, thật lâu không có rơi xuống.
Mai Phượng cũng đã nhỏ giọng khóc thút thít, giống như cuối cùng tẩy thoát ủy khuất của mình.
Thẩm Tử Hào nhíu lông mày.
Cả người đã hỗn loạn.
Cậu ta quay đầu, nhìn Hạ Diệp Hoa một chút, lại nhìn về phía Mai Phượng khóc ủy khuất.
Sau cùng, ánh mắt rơi vào đầu gối Mai Phượng.
Giờ này khắc này, người của hai bên, ông nói ông có lý bà nói bà có lý, cậu ta hoàn toàn không biết, phải tin tưởng phương nào.
Thẩm Tu đơn giản hơn cậu ta nhiều, trực tiếp nhìn Hạ Diệp Hoa mắng to: "Được lắm, thì ra ở chỗ này chờ chúng tôi! Nếu như không phải bảo vệ phản ứng rất nhanh, chúng tôi đều sẽ bị các người đùa bỡn "
"Hiện tại, các ngưofi còn có lời gì nói?"
Hạ Diệp Hoa hoàn toàn không muốn để ý đến ông ta.
Người của hai bên, trong lúc nhất thời đều không có người nói chuyện.
Thẩm Tu nhìn về phía Thẩm Tử Hào: " Tử Hào, con đang do dự cái gì? Hiện tại là tình huống như thế nào vẫn chưa rõ sao? Con thà rằng tin tưởng người phụ nữ vứt bỏ con, cũng không tin dì Mai nhất tâm với con sao?"
Đúng vậy.
Cậu ta đang do dự cái gì?
Thẩm Tử Hào vừa nghĩ tới đây, trên cổ tay cũng ấm áp.
Cậu ta hơi sững sờ, nghiêng đầu qua liền thấy Hạ Noãn Noãn.
Hạ Noãn Noãn nhìn cậu ta, mở miệng nói: "Tử Hào, không có chứng cớ, không nên oan uổng bất cứ người nào. Hiện tại không có chứng nói sẽ dì Mai tự quay video, nhưng cũng không có chứng cứ, nói rõ là mẹ quay, không phải sao?"
Đúng vậy, đều không có chứng cứ.
Ý Hạ Noãn Noãn cậu ta hiểu.
Phải công bằng.
Thẩm Tử Hào còn muốn nói chuyện, Hạ Noãn Noãn đã mở miệng: " Thân thể mẹ không tốt, anh nói ít vài lời đi."
Một câu, để Thẩm Tử Hào nghĩ đến lần trước Hạ Diệp Hoa suýt không sống nổi.
Đồng tử của cậu ta co rụt lại, lập tức quay đầu nhìn về phía Hạ Diệp Hoa, chỉ thấy sắc mặt bà trắng bệch lần nữa.
Cậu ta siết chặt nắm đấm, lúc này mới đỡ Mai Phượng: " Được rồi, chuyện này... Tôi sẽ tra rõ ràng! Hiện tại chúng ta về trước."
Mai Phượng muốn nói lại thôi, nhưng đến cuối cùng không nói gì, đi theo Thẩm Tử Hào ra ngoài.
Thẩm Lương Xuyên đi theo đám bọn họ ra cửa, muốn đợi sau khi đám người rời đi, đóng cửa lại, lại không nghĩ rằng mới qua, liền thấy một nhân viên chuyển phát nhanh đứng ở bên ngoài: "Ngài khỏe chứ, đây là chuyển phát nhanh của Thẩm tiên sinh!"