Nghe được hai chữ chuyển phát nhanh, tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại.
Anh nhìn về phía nhân viên đưa hàng, ánh mắt rơi vào thẻ làm việc, xem ra là nhân viên chính thức.
Lúc anh đang suy nghĩ, Kiều Luyến liền đỡ Hạ Diệp Hoa đi ra.
Một bên khác, Thẩm Tử Hào đã đỡ Mai Phượng lên xe, đang định đi qua một bên khác, tiến vào ghế lái, Hạ Diệp Hoa chợt mở miệng: "Tử Hào."
Bước chân Thẩm Tử Hào dừng lại.
Cậu ta không quay đầu lại, không biết nên đối mặt với Hạ Diệp Hoa làm sao.
Nếu như Hạ Diệp Hoa lại nói xấu Mai Phượng, cậu ta nghe, vẫn phản bác sao?
Đang suy tư, liền nghe thấy Hạ Diệp Hoa mở miệng: "Chúng ta đã rút đơn kiện rồi."
Một câu rơi xuống, để thân thể Thẩm Tử Hào bỗng dưng cứng đờ.
Cậu ta không thể tin quay đầu, nhìn về phía Hạ Diệp Hoa, chỉ thấy Hạ Diệp Hoa bình tĩnh nhìn mình: "Sáng sớm hôm nay, liền rút đơn kiện rồi."
Câu nói kia của bà, là trước khi Mai Phượng đến, đã rút đơn kiện.
Cho nên, căn bản bà không có nghĩ thiết kế Mai Phượng!
Tròng mắt Thẩm Tử Hào hơi híp, quay đầu nhìn về phía Mai Phượng ở trong xe.
Sắc mặt bà ta tái nhợt, cả người cóng đến phát run, nhìn vô cùng đáng thương.
Ánh mắt Thẩm Tử Hào trầm xuống, mím môi.
Câu ta không biết nói cái gì, sau cùng chỉ có thể mở miệng: "Mẹ, cám ơn."
Hạ Diệp Hoa lại lắc đầu, một lúc sau mới mở miệng: "Ta hi vọng, con có thể trở thành một người chính trực, làm rõ sai trái, có thể đảm đương."
Nói xong câu nói này, bà liền không che giấu được thất vọng, quay đầu, theo Kiều Luyến trở vào biệt thự.
Thẩm Tử Hào đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy bóng lưng của mẹ, thê lương để cho người ta muốn khóc.
Cậu ta nắm lấy nắm tay, không biết vì cái gì, trái tim giống như là bị bàn tay vô hình cầm chặt, có chút đau nhức không thở nổi.
Cậu ta hít vào một hơi thật sâu, sau đó lúc này mới quay đầu, lên xe.
Trên đường đi, Thẩm Tu đều hùng hùng hổ hổ.
"Tiện nhân kia, quả thực là không thể nói lý!"
"Càng ngày càng có tâm kế rồi! Loại chuyện này, đều làm được! Về sau dì Mai của con làm sao ra ngoài gặp người?"
"..."
Nói liên miên lải nhải, để tức giận của Thẩm Tử Hào lập tức đi lên, cậu ta trực tiếp quát: "Cha, cha có thể bớt tranh cãi hay không?"
Thẩm Tu bị nghẹn, một lúc sau mới mở miệng: "Làm sao? Ta cứ nói! Bà ta dám làm còn không cho người nói sao? Ta cho con biết! Hôm nay ta là muốn nói! Con về sau cách bọn họ xa một chút, không được tới nhà họ! Con kết hôn, cũng không cho gửi thiệp cho họ! Càng không cho phép bọn họ trình diện! Người nhà bọn họ, ta không chào đón! Bọn họ căn bản là không coi chuyện kết hôn con là gì! Trước hôn lễ, làm ra nhiều chuyện như vậy..."
Thẩm Tử Hào từ kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy Thẩm Tu tức giận mặt đỏ cả lên.
Trước kia cảm thấy, cha rất uy nghiêm, lúc nổi giận rất khủng bố, nhưng hôm nay Thẩm Tử Hào, lại cảm giác Thẩm Tu, không có một chút trách nhiệm.
Cậu ta đột nhiên mở miệng: "Cha, nếu như không phải cha chạy đến nhà bọn họ, đập nhà bọn họ, bọn họ cũng sẽ không khởi tố cha?"
Một câu, trực tiếp làm cho Thẩm Tu á khẩu không trả lời được!
Ông ta bị chọc tức, muốn nói điều gì, Mai Phượng cũng đã mở miệng: " Tử Hào, chuyện này là cha con làm không đúng, ông ấy cũng là bị chọc tức! Ai, ta và cha con chỉ có một đứa con trai, đương nhiên hi vọng hôn lễ của con có thể thập toàn thập mỹ. Con yên tâm, hôn lễ của con không cần quan tâm, chúng ta đều sẽ chuẩn bị cho con tốt nhất..."