Tống Nguyên Hi nhận lấy, lau nước mắt.
Lại đột nhiên ý thức được cái khăn giấy này là ai đưa cho cô, lập tức giật nảy mình.
Cô ta quay đầu, trông thấy người trước mặt, vội mở miệng: "Tôi..."
"Em thế nào? Là thân ái, bạn gái của tôi sao? Hoặc là nói, tôi nhặt về nhà, bạn giường?"
Giọng người đàn ông mang theo thuần hậu đùa giỡn, giống như đàn vi-ô-lông, mang theo mị lực mê hoặc người.
Sắc mặt Tống Nguyên Hi, trong nháy mắt liền đỏ lên, cô ta chăm chú nắm lấy nắm tay, trên mặt lộ ra một vòng xấu hổ.
-
Thẩm Lương Xuyên đứng ở ngoài quán Cafe, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn thấy người đàn ông kia, cùng Tống Nguyên Hi, ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại.
Hai người bọn họ, quan hệ không tầm thường.
Mà nếu như mấy ngày nay Tống Nguyên Hi một mực đi cùng với người đàn ông này, như vậy, cái người chuyển phát nhanh cho mình, đưa thức ăn ngoài, cũng không phải là con bé.
Anh hiểu rõ Tống Nguyên Hi.
Vừa rồi hai người đối thoại có thể thấy được, Tống Nguyên Hi thật sự buông xuống cừu hận của bọn họ.
Cô bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Dạng này, cũng tốt.
Thẩm Lương Xuyên quay người, lên xe.
Lái xe, đi loạn trên đường Bắc Kinh, trong đầu của anh, lại đang suy tư, đến cùng là ai, có thể biết nhiều chuyện của anh và Mạc Vô Tâm như vậy, thời thời khắc khắc nhắc nhở anh báo thù?
Không phải Tống Nguyên Hi, mà người kia mang đến cho anh một cảm giác, lại rất quen thuộc giữa anh và Mạc Vô Tâm.
Nghĩ tới đây, Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên hạ tầm mắt xuống.
Anh bỗng dưng nghĩ đến người lúc trước đưa đồ ăn cho anh, lúc ấy mang theo mũ lưỡi trai, cúi đầu, để cho người ta không thấy rõ lắm tướng mạo của mình, nhưng bây giờ ngẫm lại, bóng lưng của anh ta... Cùng Mạc Vô Tâm năm đó, giống nhau đến mấy phần!
Chẳng lẽ nói...
Anh nghĩ tới đây, vội vàng cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Tống Thành: "Giúp tôi tra một chút, ghi chép cái chết cảu Tuần Tụng năm đó, tôi muốn kỹ càng, một chút cũng không được buông tha!"
"Mạc Vô Tâm", tên thật Tuần Tụng.
Tuần Tụng, là anh trai Tống Nguyên Hi.
Hai người một người họ mẹ, một người họ cha.
Cho nên lúc đó, Kiều Luyến nhìn mộ bia kia, mới có thể không đem Tuần Tụng liên hệ với Tống Nguyên Hi.
Nếu như Tuần Tụng không chết... Như vậy tất cả, có phải sẽ trở nên dễ dàng hơn hay không?
Anh dằn xuống tảng đá trong đáy lòng, cũng không trầm trọng như vậy.
Nghĩ tới đây, Thẩm Lương Xuyên hít vào một hơi thật sâu.
Hi vọng, hi vọng sự tình như anh nghĩ...
Tống Thành cung kính mở miệng: "Được rồi, Thẩm tiên sinh, Tuần Tụng chết tám năm trước, tra lại có thể sẽ khá phiền toái, cần thời gian nhất định."
"Ừm."
-
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong chớp mắt đã đến 14 tháng riêng. Ngày mai sẽ là ngày Hạ Noãn Noãn và Thẩm Tử Hào kết hôn, thế nhưng mấy ngày gần đây, rõ ràng Kiều Luyến phát giác được Hạ Diệp Hoa không yên lòng.
Lúc ăn cơm, bà càng không đói bụng, chỉ ăn hai miếng cơm, tìm cớ, lên lầu.
Kiều Luyến nổi lên nghi ngờ, nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: " Tử Hào sắp kết hôn, sao thấy mẹ sầu não uất ức?"
Thẩm Lương Xuyên cũng nhíu lông mày, không rõ ràng cho lắm.
Đúng lúc này, thím Lý từ trong phòng bếp đi tới, thở dài: "Ngày mai sẽ là hôn lễ của Tử Hào thiếu gia, nhưng đến bây giờ, Thẩm gia không có người đưa thiếp mời cho phu nhân."
Một câu rơi xuống, Kiều Luyến bừng tỉnh.
Hạ Diệp Hoa và Thẩm Lương Xuyên dời khỉ Thẩm gia, đã không hề có quan hệ với Thẩm gia.
Nếu như không có thiếp mời, bọn họ không vào được lễ đường.
Chẳng lẽ nói, hôn lễ Thẩm Tử Hào, Hạ Diệp Hoa không có cách nào có mặt?