Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, vội mở miệng: " Anh đi chung với ngươi."
Hạ Noãn Noãn gật đầu.
Trên đường hai người tại tới bệnh viện, Thẩm Tử Hào bỗng nhiên đưa cho Hạ Noãn Noãn một chùm chìa khóa.
Hạ Noãn Noãn sững sờ.
Thẩm Tử Hào mở miệng: "Đây là nhà anh mua ở Hải Nam, rất thích hợp cho cha mẹ ở lại."
Hạ Noãn Noãn mở to hai mắt nhìn.
Thẩm Tử Hào nhìn về phía trước: " Anh cảm thấy dì Mai cầm mất đồ cưới của em, là không đúng. Anh cũng biết rõ, anh cho em tiền, khẳng định em không muốn, cho nên cũng chỉ đành làm vậy, em gửi chìa khóa cho cha mẹ, để bọn họ đến nhà mới ở."
Hạ Noãn Noãn cắn môi, khẽ gật đầu.
Cô không phải mạnh hơn tính cách.
Nhất là nghĩ đến cha mẹ thuê nhà của người khác ở, đã cảm thấy trong lòng băn khoăn.
Hiện tại có nhà mới, cô cũng cảm thấy hẳn là nên cho cha mẹ.
Cùng lắm thì... Cô không muốn 999 vạn đồ cưới nữa.
Nghĩ tới đây, Hạ Noãn Noãn khẽ gật đầu, cầm chìa khoá trong tay.
Hai người đến bệnh viện, Thẩm Lương Xuyên và Hạ Diệp Hoa đang ở trong phòng bệnh.
Chân Thẩm Lương Xuyên bị thương đã không có việc gì lớn, chẳng qua là thương cân động cốt một trăm ngày, cần nuôi dưỡng.
Hai người bọn họ đi vào phòng, có thể nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lương Xuyên sáng lên, nhưng khi nhìn thấy hai người bọn họ, liền nhất thời thất vọng nhíu lại lông mày.
Thẩm Tử Hào khiêu mi, "Thế nào, vẻ mặt của anh là sao, không chào đón chúng tôi à?"
Tuy hai người hòa hảo rồi, thế nhưng đến cùng đều là người kiêu ngạo, người nào cũng không nguyện ý cúi đầu.
Cho nên mỗi lần gặp gỡ, đều mang mùi thuốc súng.
Hạ Diệp Hoa lập tức cười: "Không phải là không chào đón các con? Là hôm nay tiểu Kiều nói làm ít chuyện, vẫn không có đến, là người nào đó nhờ bà xã mình rồi!"
Thẩm Tử Hào hừ lạnh một tiếng: " Nhớ bà xã thì mình chú ý an toàn, ngốc nghếch chạy ra trước xe, cũng chỉ anh làm được!"
Ngữ khí tuy mang theo châm chọc, thế nhưng vẫn không che giấu được quan tâm.
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày: " Hai người tới làm gì?"
Dù thế nào cũng sẽ không phải đến trào phúng anh đấy chứ.
Thẩm Tử Hào lập tức mở miệng: "Chúng tôi không phả là tới thăm anh, chúng tôi là đến xem mẹ!"
Một câu rơi xuống, ánh mắt Hạ Diệp Hoa lập tức sáng lên, hưng phấn mở miệng: " Tôi không sao, thân thể tôi rất tốt!"
Trông thấy Hạ Diệp Hoa thật tình quan tâm, Thẩm Tử Hào yên lặng
Trong khoảng thời gian này, cùng bà tiếp xúc càng ngày càng nhiều.
Thẩm Tử Hào càng cảm thấy, Hạ Diệp Hoa không giống như là loại phụ nữ có thể bỏ rơi chồng con.
Vừa nghĩ tới đây, cũng cảm giác được trên chân bị đá một chút, cậu ta hơi sững sờ, quay đầu liền thấy Hạ Noãn Noãn nháy mắt với mình, sau đó đưa bữa sáng mang theo, bỏ vào trong tay của mình.
Cậu ta đi đến bên người Hạ Diệp Hoa, bỗng nhiên mở miệng: "Mẹ, mẹ ăn sáng chưa? Chưa ăn, tranh thủ thời gian ăn chút."
Đều cái giờ này, làm sao có thể không có ăn?
Nhưng Hạ Diệp Hoa vẫn mở miệng: "Không, đang đói đây!!"
Bà vội vàng tiếp nhận bữa sáng trong tay Thẩm Tử Hào, bắt đầu ăn.
Trong phòng bệnh trò chuyện vui vẻ, thế nhưng ánh mắt Thẩm Lương Xuyên, lại lộ ra u ám.
Từ tối hôm qua sau khi Kiều Luyến rời đi, cho tới bây giờ đều chưa từng có tới.
Cô nói có chuyện bận rộn một chút, đang bận cái gì?
Không biết vì cái gì, trong lòng của anh bỗng nhiên dâng lên một loại ý nghĩ không tốt, anh ngồi ngay ngắn: " Mẹ, bây giờ mẹ giúp con xử lý thủ tục xuất viện một chút, con muốn xuất viện."