Hạ Diệp Hoa bị anh làm cho có chút không hiểu: "Vì sao lại xuất viện? Không phải bác sĩ nói, để con ở vài ngày, quan sát một chút sao?"
Thẩm Lương Xuyên lại nhíu mày: " Con cảm thấy đã không có chuyện gì."
Hạ Diệp Hoa còn muốn nói điều gì, Thẩm Tử Hào chợt nhìn qua: " Anh khẳng định muốn xuất viện?"
Thẩm Lương Xuyên gật đầu.
Thẩm Tử Hào mở miệng: "Vậy tôi đi xử lý giúp anh."
Thẩm Lương Xuyên gật đầu lần nữa.
Thẩm Tử Hào đi ra ngoài, làm thủ tục xuất viện cho Thẩm Lương Xuyên.
Hạ Noãn Noãn đi theo phía sau anh: " Thân thể anh còn chưa tốt, tại sao phải xuất viện?"
Thẩm Tử Hào mở miệng: "Ai biết được! Từ nhỏ anh ấy đã có chủ kiến, nhưng vô luận làm chuyện gì, đều có lý do. Anh ấy nói ra viện, khẳng định là xảy ra chuyện rồi."
Hạ Noãn Noãn nhíu lông mày: "Sẽ không phải là, Luyến Luyến xảy ra chuyện gì chứ?"
Thẩm Tử Hào nhìn về phía cô: "Vì sao nói như vậy?"
"Tôi hôm qua không phải em nói với anh, em cảm thấy Luyến Luyến có điểm là lạ sao?"
Thẩm Tử Hào gật đầu.
Hạ Noãn Noãn mở miệng: "Luyến Luyến gọi điện thoại cho em, nói là để cho em bên mẹ nhiều hơn, giống như là bàn giao hậu sự..."
Tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại, bước nhanh hơn: " Chúng ta mau chóng làm thủ tục xuất viện đi."
-
Thẩm Lương Xuyên ngồi trong phòng bệnh, trong lòng bất an, chậm rãi mở rộng.
Anh cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Kiều Luyến.
Nhưng điện thoại đối phương, đã không cách nào kết nối, tắt máy.
Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày, gọi điện thoại về nhà, thím Lý nghe.
Thẩm Lương Xuyên hỏi thăm: "Phu nhân đang làm gì?"
"À, qua sân bay tiễn tiểu Dịch thiếu gia rồi."
Thẩm Lương Xuyên khiêu mi: Tiễn tiểu Dịch sao? Cậu ấy đi chỗ nào?"
"Nói là ra nước ngoài học rồi."
Thẩm Lương Xuyên kinh ngạc.
Kiều Dịch ra nước ngoài học, chuyện này đã sớm thương lượng qua, nhưng bây giờ không phải thời gian bên nước ngoài tuyển sinh!
Mà hôm nay Kiều Dịch muốn đi, vì cái gì không có người cho anh biết?
Thẩm Lương Xuyên bối rối, nhấc chân nhảy từ trên giường xuống: " Bây giờ tôi trở về nhà, nếu như phu nhân về nhà, thím nói với tôi một tiếng."
"Được rồi."
Thẩm Lương Xuyên nóng nảy thay quần áo, Hạ Diệp Hoa nhìn thấy, liền không nhịn được nói dông dài: "Sao con gấp gáp như vậy? Bác sĩ mấy ngày nay chân con cũng không thể dùng sức..."
Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Lương Xuyên đã mặc xong đồ, lò cò ra cửa.
Ở cửa có xe lăn, anh ngồi ở phía trên, lăn xe đi ra ngoài.
Lúc này, Thẩm Tử Hào và Hạ Noãn Noãn chạy tới, thấy bọn họ, lập tức hỏi thăm: "Sao vậy?"
Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Đưa anh về nhà."
Thẩm Tử Hào gật đầu.
Một đám người lên xe, về biệt thự Thẩm gia.
Bất an trong lòng Thẩm Lương Xuyên, lại càng mãnh liệt.
Anh nhíu lông mày, luôn cảm thấy sự tình có chút không đúng.
Lúc đang xoắn xuýt, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Thẩm Lương Xuyên nghe, liền nghe thấy tiếng Tống Nguyên Hi: "Anh Lương Xuyên, thật sự xin lỗi."
Ngữ khí Thẩm Lương Xuyên lạnh lẽo: " Sao vậy?"
Tống Nguyên Hi mở miệng: " Em đáp ứng anh không đem chuyện tám năm trước nói cho cô ấy, em nuốt lời rồi."
Thẩm Lương Xuyên lập tức siết chặt tay, toàn bộ tròng mắt đều co lại!
"Tống Nguyên Hi! Nếu như Kiều Luyến xảy ra chuyện gì, cả đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho em!"
Lời này rơi xuống, anh liền trực tiếp cúp điện thoại!
Xe nhanh chóng tới biệt thự Thẩm gia.
Thế nhưng nghênh đón Thẩm Lương Xuyên, lại là một đơn thỏa thuận ly hôn lẻ loi trên bàn sách thư phòng.