Thẩm Lương Xuyên buông thõng cánh tay vô lực.
Anh thống khổ nhắm mắt lại.
Có chuyện của Mạc Vô Tâm, xen kẽ giữa hai người, lúc này Kiều Luyến, cũng là bởi vì áy náy, cho nên mới rời đi anh sao?
Thế nhưng...
Anh không muốn cô rời đi.
Anh nhớ cô...
Thẩm Lương Xuyên lảo đảo đứng lên, đi ra khỏi phòng.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, liền phát hiện trong phòng ngủ, thứ thuộc về cô, đều đã bị thu dọn rồi.
Có lẽ là cô sợ chính mình thấy cảnh thương tình, cho nên trong phòng khôi phục dáng vẻ lúc cô không có chuyển tới.
Tất cả đều sạch sẽ như vậy.
Một chút dấu vết cô đã từng ở qua, cũng không có.
Thẩm Lương Xuyên buông tầm mắt.
Cuối cùng ánh mắt rơi vào vết bẩn trên mặt thảm.
Đó là ngày nào đó, lúc cô uống cà phê, không cẩn thận nhỏ lên.
Bời vì không có sử lý, cho nên phía trên có thêm một điểm đen.
Cô đã từng cười nói, trong nhà sạch sẽ như vậy làm gì? Có chút bẩn, mới giống như có người ở qua.
Mà bây giờ.
Chỉ có một chỗ này, có thể làm cho anh cảm giác được, cô từng ở qua nơi này.
Thẩm Lương Xuyên nghĩ tới đây, chậm rãi ngồi xổm trước mặt thảm.
Ánh mắt anh, gắt gao nhìn chằm chằm chỗ này.
Sau cùng, anh khẽ động khóe miệng, có mắt nước mắt từ khóe mắt anh rơi xuống...
Tiểu Kiều, em ở chỗ nào?
Chừng nào thì em... Mới có thể về nhà?
Trên mặt của anh, lộ ra biểu lộ đắng chát.
Anh cũng không nhịn được nữa, cúi thấp đầu xuống.
-
Máy bay bay trên không trung.
Kiều Luyến ngồi trên máy bay, trong đầu thoáng hiện cảnh tượng vừa rồi tạm biệt Kiều Dịch.
Cậu ấy nhìn cô, sau đó mở miệng: "Chị, chị thật sự muốn rời khỏi anh rể sao?"
Lúc ấy cô không nói chuyện.
Kiều Dịch liền không có tiếp tục hỏi thăm.
Kiều Dịch chỉ nhìn cô: " Chị, em chỉ hi vọng chị có thể vui vẻ."
Đúng vậy.
Vui vẻ!
Chỉ có rời đi Thẩm Lương Xuyên, hai người bọn họ mới có thể quên đi quá khứ, lại bắt đầu lại từ đầu?
Cũng chỉ có như vậy, bệnh của Thẩm Lương Xuyên, mới có thể chuyển biến tốt.
Mà giờ này khắc này, có thể bọn họ đã phát hiện mình rời đi.
Hiện tại Thẩm Lương Xuyên, đang làm gì?
Có phải ôm thứ mình để lại, khổ sở?
Thế nhưng...
Cô đi, anh hẳn là có thể ngủ một giấc ngon lành.
Kiều Luyến nghĩ tới đây, bên môi lộ ra ý cười.
Thế nhưng nước mắt, lại không khống chế nổi từ trong hốc mắt rơi xuống.
Không khóc.
Tiểu Kiều không khóc.
Có đôi khi, hai người yêu nhau, cũng không nhất định phải cùng một chỗ.
Chỉ cần biết rằng đối phương sinh hoạt hạnh phúc, cái này đã đầy đủ rồi.
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến lại cúi thấp đầu xuống, bưng kín mặt mình, nước mắt từ trong khe hở rơi xuống.
"Tiểu thư, xin hỏi cô có chỗ không thoải mái sao?"
Cô đang khổ sở, có tiếng nữ tiếp viên hàng không ngọt ngào truyền tới.
Kiều Luyến vội vàng ngẩng đầu lên, xua tay: " Tôi không có..."
Nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, trong dạ dày liền xộn xạo một hồi, để cho cô cảm thấy khổ sở.
Cô vội đứng lên, được nữ tiếp viên hàng không đỡ từng bước một đi vào trong phòng vệ sinh, sau đó liền ói ra.
Từng trận nôn khan, để cho cô vô cùng khổ sở.
Nữ tiếp viên hàng không mở miệng: "Tiểu thư, cô thế nào? Có cần tìm bác sĩ hay không?"
Kiều Luyến xua tay.
Lúc này cô đã ngây ngẩn cả người.
Buồn nôn, nôn khan...
Loại cảm giác này giống như là...
Lại nghĩ một hồi, dì cả tháng này... Giống như cũng không có tới?
Kiều Luyến cắn môi.
Sẽ không phải, là như cô nghĩ chứ?