Mai Phượng đỏ vành mắt, đứng ở đằng đó.
Ánh mắt rơi vào khí sắc rất tốt, vẻ mặt bình thản của Hạ Noãn Noãn.
Ánh mắt dừng trên người cô một chút, lại rơi vào người Thẩm Tử Hào.
Đã thấy trong tay cậu ta mang theo một túi rau xanh, rõ ràng là Hạ Noãn Noãn mua.
Tròng mắt Mai Phượng co rụt lại, trong lòng của bà ta bỗng nhiên sinh ra một loại cảm xúc ghen tỵ.
Từ nhỏ đến lớn, đều là bà ta dỗ dành Thẩm Tử Hào, mang theo Thẩm Tử Hào đi ra ngoài dạo phố, lúc nào cậu ta giúp bà ta xách đồ chưa?
Mà bây giờ, dựa vào cái gì mình ở trong nhà xoắn xuýt thống khổ như vậy, Hạ Noãn Noãn lại câu dẫn Thẩm Tử Hào ở bên ngoài?
Mai Phượng nghĩ tới đây, cắn môi.
Bà ta vẫn nghĩ, Hạ Noãn Noãn sẽ không tha thứ cho Thẩm Tử Hào, đến lúc đó Thẩm Tử Hào vẫn phải ngoan ngoãn về nhà.
Nhưng bây giờ, hai người lại trực tiếp ở bên ngoài trải qua thế giới hai người!
Như vậy sao được?
Nhất định bà ta phải để Thẩm Tử Hào về nhà!
Nghĩ tới đây, bà ta càng có ý nghĩ kiên định.
Nước mắt của bà ta lập tức chảy ra, nhìn Thẩm Tử Hào và Hạ Noãn Noãn: "Noãn Noãn, ta sai rồi."
Bà ta che mắt của mình, mở miệng nói: "Noãn Noãn, ta thật sự sai rồi, con tha thứ cho dì Mai lần này đi, được không?"
Bà ta biết, hiện tại để Thẩm Tử Hào về nhà, vô dụng.
Chỉ có thuyết phục Hạ Noãn Noãn, hai người mới chuyển về nhà.
Bà ta nghĩ tới đây, liền kéo tay Hạ Noãn Noãn, cúi thấp đầu: "Dì Mai bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, mới sinh ra loại ý nghĩ kia. Ta thật sự biết sai rồi. Con theo ta và Tử Hào về nhà đi, ta và cha các con đều nhớ các con. Hiện tại mỗi ngày trong nhà đều thấy lẻ loi trơ trọi..."
Bà ta nói đến đây, nhìn về phía Thẩm Tử Hào lần nữa: " Tử Hào, cho của con rất lo lắng cho con, gần đây buổi tối luôn luôn ho khan, mất ngủ, ngủ không được, buổi tối còn nói với ta, cũng không biết con thế nào, ông ấy lo lắng cho con của các con hơn... Noãn Noãn mang thai, không tiện, cùng ta về nhà đi, về nhà ta sẽ chiếu cố tốt con, được không?"
Một lời nói, nói uyển chuyển khiến cho người ta không tìm ra được bất kỳ ý hở, sắc mặt dần Thẩm Tử Hào hiện ra thái độ do dự.
Hạ Noãn Noãn nhìn bộ dạng Thẩm Tử Hào như vậy, nhất thời buông tầm mắt, sau đó, cô cho là Thẩm Tử Hào sẽ tín nhiệm Mai Phượng, sẽ mềm lòng đi theo bà ta rời đi, lại nghe được cậu ta mở miệng: "Dì Mai, chúng con trở về thế nào?"
Mai Phượng sững sờ.
Thẩm Tử Hào mở miệng nói: "Trở về, nhóm giúp việc trong nhà sẽ nói Noãn Noãn là kẻ trộm tiền! Chúng con trở về sao được? Dì để Noãn Noãn, làm sao ở chung nhà với họ được?"
Mai Phượng lập tức mở miệng: "Thì nói tiền kia là ta cho con bé!"
Một câu rơi xuống, Hạ Noãn Noãn liền thở dài.
Thẩm Tử Hào nghe được tiếng thở dài của cô, hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được: "Mọi người sẽ không tin tưởng. Sẽ chỉ cho là, đây là dì cho Noãn Noãn đường lui, để Noãn Noãn về nhà, tính toán trên mặt bọn họ biểu thị tin tưởng, nhưng trong nội tâm cũng sẽ không tin tưởng."
Mai Phượng thấy Thẩm Tử Hào đột nhiên trở nên khó nói chuyện như vậy, cắn môi.
Bà ta cúi thấp đầu xuống, một lúc sau mới mở miệng: "Vậy, ta nói cho bọn họ, là ta hãm hại Noãn Noãn, được không? Ta thừa nhận chuyện ta làm, con liền để Noãn Noãn trở về đi."
Thẩm Tử Hào nhíu lông mày, lúc này mới có chút tâm động, nhìn về phía Hạ Noãn Noãn.
Nói thật.
Ở nhà lớn hào môn đã quen.
Cái căn phòng này, tuy nhiên ấm áp, nhưng đối với Thẩm Tử Hào mà nói, quá mức nhỏ hẹp.
Cậu ta luôn có một loại cảm giác, chính mình giống như đứng lên, sẽ đội trần nhà.