Mai Phượng nghe được tiếng cha Hạ, liền không kiên nhẫn.
Huống hồ tiếng đối diện có chút hỗn loạn, xen lẫn tạp âm, để cho người ta nghe mà cảm thấy không thoải mái.
Mai Phượng nhíu mày: "Sao vậy?"
Tiếng cha Hạ truyền tới: "Noãn Noãn có ở nhà không?"
"Không có."
"À, con bé không ở đây thì chắc không sao, ở chỗ tôi rất nhiều người đang chờ xếp hàng gọi điện thoại báo bình an. Tôi vừa mới gọi di động cho nó, tín hiệu không tốt, gọi không thông, cho nên gọi về nhà, làm phiền bà nói với Noãn Noãn giúp tôi, tôi cùng mẹ của nó đều mạnh khỏe, để cho nó không cần lo lắng!"
Mai Phượng lạnh lùng đáp một tiếng: "Biết rồi."
Sau đó liền không chờ đối phương nói chuyện: "Ba" lập tức cúp điện thoại.
Mai Phượng tiếp tục xem truyền hình, cầm cây tăm, ăn hoa quả cắt gọn trên bàn trà, vô cùng hài lòng.
Đang lúc ăn, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng xe cộ.
Bà ta không cần quay đầu, liền biết Hạ Noãn Noãn trở về.
Cô ta khẳng định là từ bênHạ Diệp Hoa về.
Cô gái này, thật sự là không để bà ta ào mắt!
Trong ánh mắt Mai Phượng hiện lên chán ghét, liền thấy Hạ Noãn Noãn thất hồn lạc phách đi vào trong phòng.
Mai Phượng cũng không có động.
Thẩm Tử Hào ra khỏi nhà, căn bản bà ta lười phải tiếp tục diễn kịch với cô.
-
Sau khi Hạ Noãn Noãn vào cửa, liền thấy Mai Phượng đang xem tivi.
Cô đi tới trước mặt Mai Phượng: "Dì Mai..."
Mai Phượng nhíu mày, nhìn về phía cô, ra vẻ kinh ngạc mở miệng nói: "Ai u, Noãn Noãn, con làm sao vậy? Sao sắc mặt tái nhợt như thế?"
Hạ Noãn Noãn hỏi thăm: "Dì, cha mẹ con có gọi điện thoại về nhà hay không?"
Một câu rơi xuống, trong ánh mắt Mai Phượng lóe lên một vòng âm tàn, ngón tay gõ hai lần trên bàn trà, sau đó liền giả bộ như không hiểu: "Không có, sao vậy?"
Không có...
Hạ Noãn Noãn ngây dại.
Xong đời!
Trước kia Hải Nam cũng thường xuyên có bão đổ bộ, thế nhưng không có một lần, nghiêm trọng giống như là lần này.
Cha mẹ đã mất đi tin tức, cô cảm giác cả trái tim đều hốt hoảng.
Rốt cuộc ha mẹ thế nào? Đến cùng có an toàn không?
Nghĩ tới đây, Hạ Noãn Noãn liền thất hồn lạc phách ngồi ở trên ghế sofa.
Nôn nghén vừa mới thong thả một chút, trong lúc này lại đột nhiên nghiêm trọng.
Cô chỉ cảm thấy chỗ ngực buồn bực, cả người đứng lên, chạy tới phòng vệ sinh, ói lên ói xuống!
Thẳng đến khi cảm giác nước chua trong dạ dày nôn hết, lúc này cô mới cảm giác dễ chịu một chút.
Thế nhưng đứng lên, lại là một trận đầu hoa mắt, cô nỗ lực tập trung tinh thần, lại còn là không cách nào thấy rõ ràng tình huống trước mặt.
Tất cả mọi thứ, đều biến thành hai cái.
Cô vịn cửa, đứng ở nơi đó rất lâu, lúc này mới thấy hòa hoãn lại.
Thế là bước chân, muốn đi lên phía trước.
Cô có thể nhìn thấy Mai Phượng đứng ở cửa, che mũi.
Cô liền đưa tay ra với Mai Phượng: "Dì Mai, đỡ, đỡ con một chút..."
Nhưng vừa bước chân, mắt tối sầm lại, tiếp đó cái gì cũng không biết.
Mai Phượng thấy cô té xỉu, vô thức tiến lên một bước, thế nhưng vươn tay ra, sau đó một khắc, bỗng nhiên thu hồi lại.
Bà ta liền lạnh lùng nhìn Hạ Noãn Noãn té lăn trên đất, lúc này mới hô lên: "Thiếu phu nhân té xỉu!"
Trông thấy giúp việc xông lại, lúc này bà ta mới giả bộ như quan tâm mở miệng: " nhanh, nhanh đưa đến bệnh viện!"
Chờ trong bệnh viện, Mai Phượng liền nắm chặt tay bác sĩ: "Đứa trẻ thế nào?"
Cũng không tin như vậy, còn có thể giữ được!