Đứa trẻ trong ba tháng trước là yếu ớt nhất, lại nhận lấy kích thích, té xỉu trên đất.
Mai Phượng nở nụ cười gằn.
Nhưng chợt nghe thấy bác sĩ mở miệng nói: "Sẽ không có chuyện gì, cụ thể chúng tôi còn phải quan sát một chút."
Mai Phượng nhất thời nhíu lông mày.
Không có chuyện gì?
Chính mình sinh non đặc biệt dễ dàng, con của cô ta, sao lại khẻo mạnh như vậy?
Mai Phượng tức giận nắm tay.
-
Thẩm Tu vội vàng từ trong công ty đi chạy tới bệnh viện, trông thấy Mai Phượng, lúc này mới lên tiếng: "Chuyện gì xảy ra? Làm sao đột nhiên té xỉu? Trong bụng con bé mang thai con của Tử Hào! Tuy tôi không thích người con dâu này, nhưng cháu trai vẫn cần!"
Mai Phượng nghe nói như thế, trong ánh mắt hiện lên âm tàn lần nữa.
Cháu trai...
Thì ra Thẩm Tu cũng là để ý đứa bé.
Nhưng năm đó lại làm cho bà ta sinh non nhiều lần như vậy...
Mai Phượng buông con ngươi xuống, mở miệng cười: "Không có chuyện gì, bác sĩ nói, chỉ là trong lúc nhất thời xúc động."
Lúc này Thẩm Tu mới thở phào nhẹ nhõm: "Làm sao lại xúc động?"
Mai Phượng khiêu mi: " cái này, tôi cũng không biết."
Lời bà ta nói xong, lại nhìn về phía phòng bệnh lần nữa.
-
Trong phòng bệnh, Hạ Noãn Noãn chậm rãi tỉnh lại.
Nhìn trần nhà trắng noãn, lúc này cô mới nhớ tới chuyện trước khi té xỉu.
Cô lập tức liền muốn cầm điện thoại di động của mình, gọi cho cha mẹ.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra, Thẩm Tu và Mai Phượng đi đến.
Hạ Noãn Noãn nóng nảy mở miệng: "Cha mẹ con gọi điện thoại tới rồi sao?"
Mai Phượng lắc đầu: "Còn không có."
Hạ Noãn Noãn liền mở miệng: "Dì Mai, cha, điện thoại di động của con đâu? Con muốn gọi điện thoại cho bọn họ, xem bọn họ có bình an không."
Lời này rơi xuống, liền nghe thấy Thẩm Tu khiển trách: "Cô có thể yên tĩnh được hay không! Cô có biết hay không, trong cụng cô đang mang cốt nhục Thẩm gia! Nếu như cô lại sốt ruột bốc lửa, làm mất đứa bé, Thẩm gia chúng tôi cũng không cần người con dâu như cô!"
Hạ Noãn Noãn nghe lời nói không giảng đạo lý lời này, cắn môi: "Cha, con chỉ là muốn gọi điện thoại cho cha mẹ con, nghe bọn họ báo bình an..."
Lời này rơi xuống, Thẩm Tu liền hừ lạnh một tiếng: "Hai người già, có cái gì cần lo lắng? Bão hàng năm đều có, nào có nghiêm trọng như vậy! Cô an tâm dưỡng thai, so với cái gì cũng tốt!"
Người già...
Hạ Noãn Noãn chỉ cảm thấy trong lòng xông lên lửa giận.
Cô muốn nói chuyện, thế nhưng là há miệng, nhất thời lại là choáng váng.
Nghĩ đến Thẩm Tu nói tới đứa con, cô vội vàng nói lời nào, hít vào một hơi thật sâu, nỗ lực bình ổn hô hấp của mình.
Cha mẹ không có tin tức, cô sốt ruột, nhưng cô cũng phải chú ý thân thể, chú ý con.
Thế nhưng đến cùng, vẫn cảm thấy nản lòng thoái chí.
Cha mẹ sinh cô, sinh tử chưa rõ, thế nhưng Thẩm Tu và Mai Phượng không nói giúp cô nghe ngóng, còn ở nơi này nói lời châm chọc...
Hạ Noãn Noãn nắm chặn bàn tay.
Thẩm Tu nói xong những lời này, liền quay đầu nhìn Mai Phượng một chút, sau đó mở miệng nói: "Bà ở lại chăm sóc nó, không có chuyện gì thì xuất viện, tôi đi trước."
Mai Phượng gật đầu.
Chờ đến khi Thẩm Tu rời đi, lúc này Hạ Noãn Noãn mới nhíu lông mày.
Mai Phượng lại thở dài: "Nghe nói lần này bão vô cùng lớn, cũng không biết cha mẹ con có sao không."
Mặc dù Hạ Noãn Noãn không có nói chuyện, thế nhưng trong ánh mắt lại toát ra suy nghĩ sâu xa.
Mai Phượng lại mở ti vi trong phòng Vip, chuyển sang kênh tin tức.
Trong tin tức, đang phát tin tức bão ở Hải Nam.
Nhà trên đường phố sụp đổ, cây cối bị gió nhổ tận gốc...