Hạ Noãn Noãn ngủ một giấc, lúc này mới cảm giác toàn thân đều dễ chịu.
Cô ở trên giường hô một tiếng: "Mẹ!"
Liền nghe được có người đi đến.
Cô ngẩng đầu một cái, phát hiện là Lưu Hải Dương.
Hạ Noãn Noãn hơi sững sờ: " Sao anh ở chỗ này?"
Lưu Hải Dương mở miệng nói: "Bác trai bác gái đi mua thức ăn, tôi xung phong nhận việc chăm sóc em."
Hạ Noãn Noãn cảm thấy không thỏa đáng: " Tôi không có việc gì, anh đi về trước đi."
Dù sao Lưu Hải Dương thích cô, hai người đơn độc ở chung, có chút xấu hổ.
Lưu Hải Dương nghe nói như thế, không hề rời đi, mà ngồi ở bên giường của cô.
Hạ Noãn Noãn lập tức cảnh giác mở to hai mắt nhìn: " Lưu Hải Dương, anh định làm gì?"
Lưu Hải Dương lại thâm tình nhìn cô chằm chằm: "Noãn Noãn, có phải em ở Thẩm gia không sung sướng không?"
Hạ Noãn Noãn sững sờ.
Lưu Hải Dương mở miệng lần nữa: "Noãn Noãn, gả vào hào môn, thật sự hạnh phúc sao? Em xem bộ dạng em bây giờ xem, trên mặt không có một tia huyết sắc. Em có biết hay không, bây giờ nhìn em đáng thương biết bao..."
Sắc mặt Hạ Noãn Noãn lạnh xuống: " Lưu Hải Dương, đây là chuyện tôi chọn, không liên quan gì tới anh."
"Làm sao lại không liên quan gì tới anh!"
Lưu Hải Dương mở miệng: "Em là cô gái anh thích nhất, làm sao anh có thể nhìn em sa sút như vậy?"
Hạ Noãn Noãn nghe nói như thế, nhất thời sợ ngây người.
Cô không thể tin nhìn chằm chằm Lưu Hải Dương: " Anh, anh muốn làm gì?"
Lưu Hải Dương siết chặt tay: "Noãn Noãn, em phải nhớ kỹ, tôi làm như vậy cũng là vì tốt cho em. Rời đi cái nhà kia, tôi dẫn em đi tới nơi khác, chúng ta sẽ cùng sống một cuộc sống thoải mái, anh sẽ đối với em rất tốt..."
Anh ta nói xong câu nói này, liền đưa tay ra, trực tiếp xé mở áo ngủ của Hạ Noãn Noãn, lộ ra nửa bên vai!
Hạ Noãn Noãn giật nảy mình: " Lưu Hải Dương, anh điên rồi!"
"Đúng, tôi điên rồi! Tôi thích em ròng rã hai mươi mấy năm, thế nhưng cho tới bây giờ em đều không nhìn thẳng tôi một chút! Noãn Noãn, nghe tôi, rời cái hang hổ kia, đi theo tôi..."
Hạ Noãn Noãn dùng sức giãy dụa, tuy nhiên không ngăn nổi Lưu Hải Dương, cô hô lớn: "Lưu Hải Dương! Anh là tên cầm thú! Anh thả tôi ra! Hiện tại tôi đang điềm báo sinh non, anh không thể làm gì với tôi!"
Lưu Hải Dương nghe nói như thế, lại hơi sững sờ, một lúc sau mới nở nụ cười tự giễu: "Noãn Noãn, trong lòng của em, tôi bỉ ổi như vậy? Thân thể em không thoải mái, chắc chắn tôi sẽ không làm gì với em..."
Lời này rơi xuống, Hạ Noãn Noãn hơi sững sờ.
Sau đó liền thấy Lưu Hải Dương cởi áo của mình, lộ ra thân trên.
Trực giác của Hạ Noãn Noãn có một loại dự cảm xấu.
Cô nhìn chằm chằm Lưu Hải Dương: " Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Lưu Hải Dương thở dài: "Noãn Noãn, tôi chỉ là muốn tốt cho em, em nên tha thứ cho tôi..."
Nương theo câu nói này, Hạ Noãn Noãn nghe được ở cửa truyền đến tiếng bước chân lộn xộn!!
-
Thẩm Tu và Mai Phượng cùng đi đến nhà trọ này.
Nhìn thang máy nhỏ hẹp, Thẩm Tu nhíu lông mày: "Thật sự là không hiểu nổi, Thẩm gia thì không chịu ở, ở cái nơi không lớn như nhà vệ sinh làm gì?!"
Mai Phượng lại cười nhìn Thẩm Tu: " Ông cho rằng người người đều như ông, kẻ có tiền đương nhiên ở khắp nơi, người không có tiền... Không thể chọn lựa."
Thẩm Tu hừ lạnh một tiếng.
Bọn họ đến cửa.
Thẩm Tu nhìn Mai Phượng một chút, Mai Phượng liền đưa tay ra, đang định gõ cửa, chợt ồ lên một tiếng, chợt mở miệng: "Cửa này, sao khép hờ như thế?"