Nước mắt trực tiếp lăn xuống đến, cô chỉ cảm thấy lòng tràn đầy ủy khuất, giống như cuối cùng tìm được đột phá!
Cô đưa tay ra, nắm chắc tay của cậu, nghẹn ngào muốn mở miệng, Thẩm Tử Hào chợt hỏi thăm: "Đứa trẻ, đến cùng là của ai?"
Hạ Noãn Noãn cảm giác, tất cả ủy khuất và nghẹn ngào, giống như bị một câu nói như vậy, ngăn ở trong cổ họng.
Cô không thể tin nhìn chằm chằm Thẩm Tử Hào, giống như thế nào cũng không nghĩ tới, cậu ta lại nói ra một câu nói như vậy...
Cô kinh ngạc theo dõi cậu, nắm chặt tay, cắn môi.
Cứ thế đem toàn bộ ủy khuất nuốt nuốt xuống.
Cô nhìn cậu ta, một lúc sau mới mở miệng: "Tử Hào, anh không tin em sao?"
Thẩm Tử Hào nhíu lông mày: " Hiện tại anh có chút loạn... Noãn Noãn, anh tin tưởng em, thế nhưng bọn họ đều nói hai người..."
Câu nói kế tiếp, cậu ta nói không nên lời.
Thế nhưng vẻ mặt này, lại làm cho Hạ Noãn Noãn cảm thấy lòng như tro nguội.
Cô cắn môi, chậm rãi mở miệng nói: "Tử Hào, anh phải tin tưởng em... Em và anh ta không có bất kỳ chuyện gì, không phải như anh nghĩ, Tử Hào..."
Nói còn chưa dứt lời, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra!
Lưu Hải Dương chạy vào, trực tiếp đứng ở trước mặt Thẩm Tử Hào: "Có chuyện gì, anh đến nói với tôi! Noãn Noãn không có liên quan!"
Anh ta nhìn chằm chằm Thẩm Tử Hào, một lúc sau mới mở miệng nói: "Noãn Noãn đi theo anh nhận lấy bao nhiêu ủy khuất? Trong lòng Noãn Noãn khổ sở đến cỡ nào, anh biết không?!"
"Anh không biết! Cho tới bây giờ anh đều vì tư lợi, xưa nay không cân nhắc được cảm nhận của người khác!"
"Trong lòng anh chỉ có cha anh, mẹ kế của anh! Anh coi Noãn Noãn là cái gì?"
"Là công cụ sinh con cho anh sao?"
"Anh có thể mang cho Noãn Noãn, chỉ có thống khổ!"
"Thẩm Tử Hào, Noãn Noãn đã sớm nói, anh là đứa bé không chịu lớn, cô ấy sinh hoạt với anh, rất mệt mỏi!"
"Coi như tôi cầu xin anh, hãy buông tha chúng tôi? Hai chúng tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ thật tốt!"
Thẩm Tử Hào trực tiếp bị những lời này, nói đứng tại chỗ.
Đứa bé chưa trưởng thành...
Vì tư lợi, không cân nhắc cảm nhận người khác...
Thì ra, cậu ta trong lòng Hạ Noãn Noãn, là hạng người như vậy sao?
Một loại tâm tình không nói ra được, chạy lên não.
Cậu ta siết chặt nắm tay, nhìn về phía Hạ Noãn Noãn.
Hạ Noãn Noãn gấp đến độ muốn từ trên giường bệnh xuống: " Lưu Hải Dương, anh đang nói bậy bạ gì đó? Tôi không có... Không phải tôi! Tử Hào, anh phải tin tưởng em, căn bản em và anh ta không có cái gì!"
Cô đều muốn khóc.
Nhưnghết lần này tới lần khác, lúc này, cha Hạ cũng đi đến, ông mặt lạnh, nhìn chằm chằm Thẩm Tử Hào: " Lưu Hải Dương nói đúng, cậu có thể mang cho Noãn Noãn cái gì? Lúc con bé cần cậu nhất, cậu ở đâu?!"
Thẩm Tử Hào bị hỏi.
Ngu ngơ tại chỗ, nói không nên lời.
Cậu ta nhìn mấy người trước mặt, đột nhiên cảm giác áy náy.
Cậu ta xoay người: " Con, hôm nào con lại đến nhìn Noãn Noãn!"
Sau đó liền không nói hai lời, xông ra ngoài!
Cậu ta không biết đi trên đường phố bao lâu, sau cùng trở lại Thẩm gia, đã là nửa đêm.
Vào cửa, lại phát hiện Mai Phượng còn chưa ngủ.
Trông thấy cậu ta tiến vào, lập tức đưa tay ra, đưa một phần thỏa thuận cho cậu ta: "Cái này là Hạ gia trả lại."
Thẩm Tử Hào nhìn sang, liền phát hiện đó là một phần thư thỏa thuận ly hôn.
Vị trí tên hà gái, viết Hạ Noãn Noãn.
Tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại, cái này... Không có khả năng!