Bác sĩ mở miệng: "Chậm năm phút đồng hồ sẽ mất mạng! Hiện tại, mạng tuy tạm thời bảo vệ, nhưng vẫn bất tỉnh, còn phải xem tạo hóa."
-
Trong phòng bệnh.
Hạ Noãn Noãn nằm ở đó.
Thẩm Tử Hào giống như mất hồn canh giữ ở trước giường bệnh của cô.
Cha mẹ Hạ đã bị dọa đến không có tính khí, hai người già, thật thà giữ ở đó.
Hạ Diệp Hoa về nhà Hạ Noãn Noãn ở lại, xử lý một số việc thích hợp, dù sao xém chút xảy ra án mạng, cả người Hạ Noãn Noãn là máu được ôm ra, có người báo cảnh sát.
Bà ở nhà xử lý chuyện của cảnh sát, cuối cùng đi đến bệnh viện.
Bà đưa một phong thư, giao cho Thẩm Tử Hào: "Đây là Noãn Noãn đưa cho con."
Thẩm Tử Hào sững sờ.
"Nó đặt ở trên bàn của con bé, ta thấy được, cho nên mang tới giúp con."
Thẩm Tử Hào cúi đầu, nhận lấy lá thư này.
Bên trên thư viết: Tử Hào thân ái.
Hai chữ Tử Hào, quen thuộc để cậu ta cảm thấy lòng chua xót.
Cậu ta mở thư.
Lúc này mới nhìn đến nội dung bên trong.
【 Tử Hào:
Khi anh thấy bức thư này, em hẳn là đã không còn ở đây.
Em biết, em lựa chọn đi một con đường gian nan nhất, đem thống khổ lưu cho anh, rất xin lỗi.
Thế nhưng, em thật sự không có cách nào.
Mai Phượng uy hiếp em, nếu như em không gả cho Lưu Hải Dương, như vậy tương lai, em đi đến chỗ nào, sẽ bị bà ta lôi người đến đó. Em không sợ bị mắng, thế nhưng em không muốn để cho cha mẹ dưỡng dục em cả đời, đi theo em bị chửi.
Khủng bố trên mạng, anh hẳn là minh bạch.
Cho nên, thật sự xin lỗi.
Em cho tới giờ với Lưu Hải Dương đều là trong sạch, hiện tại anh hẳn là tin tưởng em đúng không?
Còn có...
Trước kia anh nói, mẹ rời Thẩm gia không mang cái gì, khẳng định là có tật giật mình.
Thế nhưng bây giờ em lại cảm thấy, nếu như ta có thể trong sạch rời đi, em cũng nguyện ý cái gì cũng không cần.
Tử Hào, nhà như thế, anh còn ở lại sao?
Tử Hào, hãy nhìn qua hệ vợ chồng chúng ta, em xin anh, chiếu cố tốt cha mẹ em, đồng thời giúp em nói cho bọn họ, nếu như có kiếp sau, con gái bất hiếu Hạ Noãn Noãn sẽ đến trả ân dưỡng dục của họ
Đây là tâm nguyện cuối cùng của em.
Tử Hào, không gặp lại.
...
Trên bức thư, có rất nhiều nước đọng, hiển nhiên là cô vừa viết vừa khóc.
Sau khi Thẩm Tử Hào nhìn bức thư này, hốc mắt ẩm ướt.
Đều nói đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm thôi.
Giờ này khắc này, cậu ta cảm giác trái tim giống như là bị xé rách, đau không thể thở nổi.
Đây chính là Noãn Noãn...
Dù là bị bức tử, trước khi chết, cũng sẽ để để cậu ta và Hạ Diệp Hoa tốt...
Thẩm Tử Hào thống khổ cầm giấy viết thư, che kín mặt mình, nước mắt rơi lên trên giấy, từ trang giấy lăn xuống. Khác biệt với tiếng khúc tê tâm của mị Hạ, tiếng khóc của cậu, kiềm chế, ngột ngạt, sau khi cậu hai mươi tuổi, đây là lần đầu tiên, khóc giống như một đứa bé.
Mà Lưu Hải Dương đứng trong góc phòng, từ khi Hạ Noãn Noãn xảy ra chuyện, cả người mơ màng, giờ này khắc này, cũng cuối cùng không nhịn được nghẹn ngào.
Cuối cùng cậu ta giống như là suy nghĩ minh bạch cái gì: " Bịch" một chút, quỳ dưới đất: "Noãn Noãn, tôi có lỗi với anh!"
Nước mắt của anh ta, cũng rơi xuống.
Anh ta nghẹn ngào mở miệng nói: "Bác trai, bác gáu, con có lỗi với mọi người!"
Anh ta bỗng nhiên dập đầu, cái trán bầm tím một mảnh:
"Con và Noãn Noãn, không có ở cùng một chỗ! Đây là cái bẫy con và Mai Phượng cùng thiết kế!"