Đối mặt với ngữ khí mang theo sự lấy lòng, thậm chí còn dùng kính ngữ thăm hỏi đầy ân cần của Lục Dĩ Quyến, Dung Đình vẫn lạnh lẽo như trước.
Mày anh chậm rãi nhíu lại, giống như một con sư tử đực bị kẻ khác xâm nhập vào lãnh địa của mình, anh từng bước một tới gần Lục Dĩ Quyến: “Cậu vào bằng cách nào?”
Cúi đầu, lại quét mắt nhìn về phía máy ảnh trên tay cậu, máy ảnh chỉ về hướng của mình, vẫn đang mở, sắc mặt Dung Đình càng thêm khó nhìn.
Về phần Lục Dĩ Quyến, thấy cái liếc mắt của Dung Đình, cậu gần như đỏ mặt, hoàn toàn có thể đoán được Dung Đình tưởng tượng ra điều gì… đại loại là một tên biến thái chụp lén đến phát rồ… Nhưng hết thảy thực sự rất đúng dịp, trùng hợp tới mức nghĩ đến giải thích đến Lục Dĩ Quyến cũng cảm thấy khó khăn.
Nhưng, đi lên thì chết mà lùi xuống cũng chết, kết quả đều giống nhau, dù sao cậu cũng phải kêu oan cho mình một lần.
Bởi vậy, dù cho giờ phút này Lục Dĩ Quyến đã bị ép lùi đến bên cạnh quầy bar, cậu vẫn kiên trì nặn ra một nụ cười, sau đó giơ bàn tay đã đổ mồ hôi lên cho Dung Đình thấy được thẻ phòng: “Là tiền bối Tống cho tôi, đồ đạc của tôi tạm thời đặt ở đây… Chẳng qua hôm nay tôi không biết hôm nay anh đến đoàn làm phim, còn, về máy ảnh… Là do tôi với tiền bối Tần Văn Kiệt học chụp ảnh mà thôi, không phải đến chụp anh, ai ai ai anh nghĩ mà xem, tôi chụp anh làm gì, chúng ta đều là đàn ông, anh có tôi cũng có nha! Ha ha…”
Nhưng mà, bi kịch đến quá nhanh.
Lục Dĩ Quyến thực sự quá khẩn trương cho nên tay cầm máy ảnh cũng run run, run tới mức không cẩn thận ấn nút chụp, tiếng tách tách vang lên giữa phòng im lặng có vẻ trở nên lớn hơn rất nhiều.
Nào biết, Dung Đình không giận mà cười lên, giống như bị Lục Dĩ Quyến chọc cười, anh vươn tay nhẹ nhàng lướt qua đường cong bên cằm cậu, hỏi ngược lại: “Đều là đàn ông?”
Lục Dĩ Quyến ngượng ngùng, không dám tùy tiện nói tiếp.
Có vẻ như bị sự dễ bảo của Lục Dĩ Quyến lấy lòng, Dung Đình không quở trách thêm, anh hơi tựa người bên quầy bar, tư thế hình chữ L, đứng cạnh Lục Dĩ Quyến như thể muốn bao vây cậu vào lòng.
Anh cúi đầu, khiến cự ly giữa hai người ngắn lại ước chừng chỉ còn 20cm, con ngươi màu hổ phách dần dần tỏa ra ánh sáng đầy ái muội: “Không sai, chúng ta đều là đàn ông, vậy thì sao?”
Lông mày của anh rất mỏng trông có vẻ đầy lạnh lùng, nhưng lúc này nó đang nâng lên thành một đường cong đầy dịu dàng, không giống như đang ép hỏi mà là dụ dỗ, dẫn dắt cậu hỏi: “Cậu dám nói, cậu không có cảm giác gì với tôi?”
Lục Dĩ Quyến kinh ngạc há to miệng, bỗng nhiên phát hiện miệng lưỡi mình khô khốc.
Nhưng, đây không phải là điều đáng quan tâm, chuyện ở đây là… Dung Dung Dung Đình… Chẳng lẽ…
Lục Dĩ Quyến cảm giác mọi lông tơ trên người mình đều dựng đứng lên, thậm chí đã bắt đầu rối rắm, nếu Dung Đình muốn ‘ép’ thêm thì mình nên vươn tay ôm ngực hay giữ thắt lưng.
“Dung Đình, tôi nghĩ anh thật sự hiểu nhầm…” Lục Dĩ Quyến muốn giải thích, cậu liếm liếm miệng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, phải tìm từ kiểu gì để vừa không ảnh hưởng đến mặt mũi của Dung Đình, lại vừa có thể từ chối một cách uyển chuyển với… ám chỉ này.
Dù sao bọn họ còn phải hợp tác rất lâu nữa, mà Lục Dĩ Quyến cậu rõ ràng chính là con người thẳng nhất vũ trụ!
Lục Dĩ Quyến cảm thấy vô cùng đau đầu… và kinh sợ.
Nhưng mà, trong lúc cậu đang cẩn thận châm chước tìm từ, rốt cuộc nghĩ ra được lời nói uyển chuyển thứ hai thì Dung Đình đã chậm rãi thong thả lãnh đạm trở lại.
Anh đứng thẳng người, lùi lại về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa anh và Lục Dĩ Quyến.
Dung Đình hơi cúi đầu, ưu thế chiều cao khiến anh có một ưu thế trời cho, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khiến Lục Dĩ Quyến bỗng dưng phát lạnh: “Trang 88, hàng thứ 4.
Cậu có thể cút.”
“Cái gì?” Lục Dĩ Quyến còn đang bị cuốn vào cảm xúc vừa nãy Dung Đình mang đến, ánh mắt lơ mơ, còn mang theo sợ hãi, dừng trên mặt đối phương.
Lúc này, vẻ mặt đầy khiêu khích của Dung Đình đã không còn tăm hơi, thay vào đó là sự lãnh đạm nhạt nhẽo, “Kịch bản, trang 88, dòng thứ 4, lời kịch của tôi… Bạn nhỏ, có thể rời khỏi phòng của tôi được không?”
Lục Dĩ Quyến cảm giác CPU trên đầu cậu rốt cuộc khởi động lại.
Đờ mờ!!!
Hóa ra là Dung Đình chơi cậu!
Những lời ái muội vừa rồi tất cả đều ở trong kịch bản, thậm chí làm một đoạn đối thoại vô cùng quan trọng.
Chính những lời này, rốt cuộc tỏ rõ cảm tình của hai nam chính, đẩy bọn họ sang giai đoạn 3!
Lục Dĩ Quyến xấu hổ, đồng thời lại giận dữ, vì mình ngu xuẩn, cũng vì Dung Đình… chơi ác!
Đúng vậy, cho dù bị trêu đùa, Lục Dĩ Quyến vẫn không thấy chán ghét Dung Đình, ngược lại, khi chật vật rời khỏi phòng 2305, trong đầu cậu đã suy nghĩ nên giải thích như thế nào với anh.
Cùng với… làm cách nào để thu hồi lại các em máy móc vẫn còn đang gửi ở trong phòng Dung Đình.
Đêm đó, từ sau khi vào đoàn, Lục Dĩ Quyến lần đầu tiên… mất ngủ.
–
So sánh với ngày đầu tiên Lục Dĩ Quyến vào đây bị lạnh nhạt, ngày Dung Đình xuất hiện, quả thực khiến tất cả mọi người đều xao động.
Khi Lục Dĩ Quyến đạp xe ba bánh của mình đến đoàn làm phim, thời gian còn nửa giờ mới đến giờ quản lý thông báo, nhưng mà, cửa phòng vào phòng hóa trang cho hai nam chính giờ lại đứng đầy người.
“A, chị Trương, sao các anh chị lại ở đây vậy?” Lục Dĩ Quyến đi vào hành lang liền phát hiện rất nhiều gương mặt thân quen, ai nấy đều tỏ vẻ như mình chỉ ‘đi ngang qua’, đứng sừng sững ở hai bên hành lang.
Trừ thư kí trường quay Trương Điềm ở cửa gần nhất, bên cạnh còn có vài trợ lý quay phim trẻ tuổi đang cầm di động, châu đầu ghé tai trò chuyện.
Lục Dĩ Quyến thường đi tìm Tần Văn Kiệt nên cũng quen thuộc bọn họ: “Anh Hứa, anh Mạnh, sao các anh đều đến đây?”
Nửa tháng ở chung khiến cho Lục Dĩ Quyến vốn tính cách rất tốt lại có được nhiều mối quan hệ hơn trong đoàn làm phim.
Cộng thêm cậu còn nhỏ tuổi, người thiếu niên trắng trắng mềm mềm, dễ dàng dành được tình cảm của mọi người.
Sau khi lại gần chào hỏi xong, Lục Dĩ Quyến mới chuẩn bị đi vào phòng hóa trang.
Cậu đã hoàn thành việc thử trang phục từ ba ngày trước, hôm nay chỉ cần thay quần áo, phối hợp với Dung Đình chụp vài bức hình là đủ.
Nhưng mà, cậu vừa đẩy cửa ra đã bị Trương Điềm kéo lại: “Tiểu Lục à, em biết rõ bao giờ Dung Đình đến không?”
Lục Dĩ Quyến nghe thấy tên kia liền cảm giác xấu hổ, cậu giơ tay lên nhìn đồng hồ che dấu sự mất tự nhiên, thuận miệng nói: “Hẳn là sắp rồi? Ngày hôm qua thông báo em là 8h30, còn hơn 10 phút…”
“Thôi thôi ai muốn nghe em giở giọng!” Trương Điềm cầm kịch bản phân cảnh đập Lục Dĩ Quyến một cái, sau đó nở một nụ cười hưng phấn: “Em đã xem phim mới của anh ấy chưa? Tạo hình đúng là đẹp không ai bằng! Thế nào? Chuẩn bị quay phim với Dung Đình trong lòng có rung rinh không? Hử??”
Trương Điềm tính cách hướng ngoại, xem như là nhóm đầu tiên quen thuộc với Lục Dương, thế nhưng sau khi hai người biết weibo lẫn nhau, Lục Dĩ Quyến mới phát hiện, Trương Điềm chính là một hủ nữ lâu năm, mỗi ngày đều có bài viết về Dung Đình, mọi nam diễn viên hợp tác với Dung Đình đều không thoát khỏi ma trảo của cô…
Khi đã đoán được phần nào tương lai của mình, Lục Dĩ Quyến rất khó có thể nhiệt tình như trước với Trương Điềm.
Hàn huyên vài ba câu, Lục Dĩ Quyến thật sự không chuẩn bị tiếp tục dây dưa với cô, vừa nháy mắt ra dấu gọi nhân viên hóa trang nhanh chóng đến cứu, rồi lại cẩn thận dịch vào trong phòng.
Mà ngay lúc này, Trương Điềm kéo tay cậu lại: “Đến đây đến đây! Dung Đình đến đây!”
Trương Điềm vừa kêu ngay cả nhân viên hóa trang cũng buông đồ nghề xuống, hưng phấn chạy ra ngoài cửa.
“Không tốt… có Tạ đạo đi cùng…” Trương Điềm biến sắc, cô vội vã lấy ra một xấp ảnh chụp từ trong túi, nhét vào lòng Lục Dĩ Quyến, “Tiểu Lục, vì chị bình thường không thiếu trộm mang đồ ăn vặt đến cho em, giúp chị xin mấy chữ kí nha!”
Nói xong, Trương Điềm chạy.
Mấy trợ lý quay phim ngoài cửa cũng đã không có bóng dáng.
Quả nhiên, dù cho Tạ Sâm xưa nay nổi tiếng với danh hiệu “hiền hòa” “đối xử tử tế với hậu bối”, nhưng làm đạo diễn nổi tiếng số một số hai trong nước, áp lực ông mang đến cho mọi người trong đoàn làm phim vẫn không nhỏ.
Mắt thấy Tạ Sâm, Dung Đình và mọi người đến càng gần, làm hậu bỗi Lục Dĩ Quyến bất đắc dĩ, đành phải ôm xấp ảnh đứng tại chỗ đợi.
Sau đó không lâu, cậu liền nhịn không được lật ra xem… đây là ảnh sân khấu của Dung Đình ở Liên Thành, anh diễn vai tướng quân, mặc áo choàng tướng quân, cưỡi ngựa đi nhanh, áo choàng màu đen tung bay theo gió… Cái này hẳn là poster tạp chí, tập san vào tháng 8, vẫn là trang phục mùa hè, có mặc quần đi biển, chân buông thõng, cơ bụng 8 múi hiện ra lồ lộ, còn có poster trong tiệm cà phê mặc áo sơ mi màu xám, quần kaki… A còn có một bộ ảnh… ướt sũng.
Lục Dĩ Quyến đang tập thể hình nên nhịn không được dừng lại, cẩn thận quan sát bộ ảnh này.
Áo sơ mi màu trắng phanh ra hết cỡ, Dung Đình dựa vào cửa sổ, hình ảnh có kết cấu đường chéo kinh điển, triển lãm ra dáng người to lớn mạnh mẽ của anh, quần tứ giác bọc lấy bộ phận mà mọi độc giả của tạp chí — cả nam lẫn nữ — đều khát vọng được nhìn đến, ánh nắng mặt trời chiếu qua ô cửa ôm lấy cẳng chân Dung Đình đầy ái muội.
Mỗi một giọt nước đều dừng lại trên cơ bắp, trên quần anh khiến người ta phải ghen ghét.
“Tiểu Lục, nhìn cái gì mà như người mất hồn thế hả?” Giọng nói từ ái của Tạ Sâm vang lên trên đầu Lục Dĩ Quyến, “Lại đây, chú giới thiệu cho hai đứa một chút, Dung Đình, đây là người hợp tác sắp tới của cậu, Lục Dĩ Quyến, Tiểu Lục, cháu hẳn là không thấy lạ với Dung Đình đúng không?”
Đối mặt với cặp mắt quen thuộc đến không thể quen hơn, Lục Dĩ Quyến chỉ thấy trong đầu nổ ầm một tiếng, cậu chỉ kịp cầm ảnh chụp giấu ra đằng sau, dùng một thái độ vô cùng cung kính hô to: “Chào tiền bối Dung Đình Đình ạ.”
Dung Đình nhếch môi, vươn ra tay phải của mình: “Chào cậu, Lục Dĩ Quyến.”.