Lăng Hàm cười lạnh, lên tiếng: “Tôi hỏi anh, anh và Y Tự có quan hệ gì với nhau?”
Mối quan hệ giữa Chu Bắc Hiền và Y Tự vẫn luôn là bí mật, đột nhiên nghe thấy Lăng Hàm hỏi như vậy, hắn vô cùng kinh ngạc, trên mặt thoáng lộ ra vẻ hoảng loạn, nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục lại.
“Có phải cậu nghe tin đồn nhảm ở đâu không?”
Lăng Hàm cũng không né tránh: “Phải, đúng là tôi có nghe nói chuyện anh với cậu ta có quan hệ thân mật với nhau, nếu không tại sao anh phải dốc sức nâng đỡ cậu ta như vậy?”
Không ngoài dự đoán, Chu Bắc Hiền không hề thừa nhận, còn lắc đầu cười đáp: “Cậu nhầm rồi, tôi nâng đỡ cậu ta là vì cậu ta là nghệ sĩ dưới trướng của tôi, hơn nữa là công ty dồn lực nâng đỡ cậu ta, không phải là tôi.”
Lăng Hàm nhếch miệng cười trào phúng: “Anh biết không, cậu ta đã rất nhiều lần gây sự với tôi rồi đấy.”
Chu Bắc Hiền thoáng cau mày.
“Tôi nói cho anh hay, con người tôi khá thực tế, có lẽ anh cũng từng nghe nói đến chuyện trước đây tôi rất mê tiền rồi nhỉ, nhưng giờ tôi không chỉ cần tiền mà còn cần cả tình cảm, cần cả sự chung thủy nữa.”
Nghe thấy lời này, Chu Bắc Hiền không khỏi ngạc nhiên, rồi lại lập tức lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ: “Sao cậu lại có thể tham lam như vậy?”
Lăng Hàm biết lời thoại tiếp theo của hắn là gì, muốn người muốn tiền muốn tình cảm, sao có thể cùng lúc thỏa mãn tất cả như vậy được? Hoặc là lấy tiền, hoặc là lấy tình, ở cái giới giải trí này đó chính là quy tắc ngầm.
“Đúng, tôi tham lam thế đấy. Nếu anh muốn ở bên tôi, anh tuyệt đối không thể ở bên người khác.” Lăng Hàm chẳng sợ gì mà nói thẳng, nhiều lúc nghĩ không yêu ai cũng tốt, có thể đưa ra rất nhiều yêu cầu quá đáng, nếu hắn không làm được cũng chẳng sao, mình cứ bỏ đi là xong.
Ai yêu trước thì người đó sẽ thành kẻ yếu.
Dẫu sao cậu cũng phách lối quen rồi, tính cách lúc nào cũng vậy, nếu không có được cái mình muốn, chỉ cần một chút ít không được thỏa mãn thôi cậu tuyệt đối sẽ không nhượng bộ hay tạm bợ gì cả.
Dù gì cậu cũng đã có giác ngộ của hẳn một kiếp người cơ mà.
Cậu từng nghĩ kiếp này không thể ở bên người mình thích thì làm thế nào? Cô độc đến già thì phải làm sao? Sau này phát hiện, cũng không hẳn là không thể.
Chuyện bao nhiêu năm sau ai biết được sẽ thành ra thế nào chứ! Nói không chừng cũng chẳng sống lâu được đến thế! Kiếp trước không phải cậu tạch ngay từ lúc còn trẻ đấy à?
Lăng Hàm cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều, chủ yếu chắc vì trong lòng thấy hơi tuyệt vọng, tuy không muốn thừa nhận nhưng cậu vẫn phải nhìn thẳng vào lòng mình, cậu thật sự đã thích Lục Tư Nguyên mất rồi.
Có điều Lục Tư Nguyên đã có người trong lòng, cậu không thể làm ra chuyện chia rẽ người ta được.
Nghĩ tới Lục Tư Nguyên, nghĩ tới chuyện này, lòng cậu lại thấy hơi hụt hẫng.
“Anh tìm tôi đến đây chính là vì chuyện này sao?” Lăng Hàm xốc lại tinh thần rồi hỏi, cậu bỗng cảm thấy chuyện này thật nhạt nhẽo, sao cậu lại phải lãng phí thời gian ở đây với một người cậu không thích nhỉ? “Nếu không còn chuyện gì khác nữa thì tôi về đây.”
Chu Bắc Hiền trông có vẻ như đã khôi phục lại vẻ bình thường, hắn cười khẽ, mặt mũi vô cùng dịu dàng: “Tôi gọi cậu đến đây đương nhiên là có chuyện nghiêm túc, nhưng cũng là vì cả chuyện ban nãy nữa, nếu tôi không gọi cậu tới đây chắc cậu sẽ không chủ động tới tìm tôi đâu nhỉ?”
Lúc nói những lời này, trên mặt hắn hiện lên vẻ khổ sở.
Nếu không hiểu gì về con người hắn, có lẽ Lăng Hàm đã nghĩ rằng hắn thật sự đã yêu cậu rồi, người chưa từng trải e là sẽ bị gạt thật.
“Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Chu Bắc Hiền thở dài, trong ánh mắt mang ý “lòng dạ cậu thật sắt đá”.
“Tôi gọi cậu tới đây là vì chuyện quản lý, cậu có hứng thú tới chỗ Long Dực không?”
Long Dực?
Lăng Hàm giật mình, người này là quản lý kim bài, từng dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng. Cậu không ngờ Chu Bắc Hiền lại cho mình một tài nguyên lớn như vậy.
“Có hứng thú không?” Chu Bắc Hiền nói lại.
Gần đây Lăng Hàm vẫn luôn trốn tránh vấn đề này, thật ra từ tận sâu trong nội tâm, cậu vẫn muốn về chỗ Tần Vĩnh, vì như vậy có thể tiếp xúc lâu dài với Lục Tư Nguyên, nhưng cậu biết không nên làm vậy, như thế chỉ khiến cậu chìm đắm càng sâu hơn mà thôi.
Về phần Long Dực cậu cũng không muốn đi, nếu về bên đó thì đồng nghĩa với việc cậu đã nhận ơn của Chu Bắc Hiền. Trên đời này chẳng có bữa cơm nào miễn phí cả, trên trời cũng chẳng rơi bánh xuống cho mà ăn đâu, làm chuyện gì cũng đều phải trả giá hết.
“Xin lỗi, để tôi suy nghĩ thêm đã.”
“Tốt nhất là cậu nhanh chóng quyết định đi, thời gian không có nhiều đâu.” Chu Bắc Hiền nở một nụ cười hòa nhã.
Sau khi ra khỏi văn phòng của Chu Bắc Hiền, tâm trạng của Lăng Hàm hơi phức tạp, cậu không nắm chắc được điều gì cả, nhưng cũng không thể cứ tiếp tục kéo dài như thế.
Cậu buộc phải hành động quyết đoán thôi.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, chưa ra khỏi văn phòng của Chu Bắc Hiền được bao lâu, lúc đang đi ngoài hành lang thì cậu lại thấy Tần Vĩnh.
Lăng Hàm còn chưa kịp chuẩn bị, thấy anh ta chưa nhìn về phía này liền có suy nghĩ muốn lén lùi lại để trốn, ai ngờ lại bị nhìn thấy.
“Lăng Hàm.”
Giọng nói dịu dàng cất lên khiến Lăng Hàm không thể không quay đầu lại, cậu cười chào hỏi: “Anh Vĩnh.”
Tần Vĩnh vẫn mặc một bộ vest đen từ trên xuống, trông rất chững chạc, lại không mất phong độ: “Qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Lăng Hàm bất đắc dĩ đi theo.
“Cậu vừa ở trong văn phòng của Chu Bắc Hiền ra hả, anh ta tìm cậu rồi à?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất khẳng định.
Lăng Hàm đành phải gật đầu.
“Chắc chắn là anh ta nói với cậu chuyện bảo cậu tìm quản lý mới đúng không?”
Lăng Hàm rất ngạc nhiên, tại sao cậu làm gì người khác cũng sẽ nhanh chóng biết được vậy! Nếu Tần Vĩnh cũng đã biết chuyện này rồi, vậy cậu cũng chẳng có gì phải giấu giếm nữa, cậu gật đầu.
“Vậy cậu đồng ý với anh ta chưa?”
Lăng Hàm lắc đầu: “Chưa ạ, tạm thời em vẫn chưa suy nghĩ kĩ.”
Tần Vĩnh cười khẽ: “Tôi tìm cậu cũng chính là vì chuyện này đây, cậu có hứng thú tới chỗ tôi không? Tôi thật lòng hoan nghênh cậu, Tư Nguyên cũng rất hoan nghênh cậu.”
Lăng Hàm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Tần Vĩnh lại chủ động hạ mình mời cậu? Đây là chuyện mà trước giờ cậu chưa bao giờ nghĩ tới.
Nhưng, tại sao Tần Vĩnh phải đặc biệt tới mời cậu, anh ta với cậu qua lại với nhau không quá thân thiết, cũng không có vướng mắc về lợi ích, chẳng lẽ là Lục Tư Nguyên cố tình đánh tiếng sao?
Lăng Hàm cau mày, không biết nên xử lý cảm xúc lúc này ra sao, cậu thấy hơi vui, nhưng cũng cảm thấy phiền não vì niềm vui này.
Tần Vĩnh như nhìn ra điều gì đó, cười nói: “Không phải nghĩ nhiều đâu, Tư Nguyên không biết chuyện hôm nay tôi tới đây tìm cậu.”
“Vậy tại sao…”
“Cậu muốn hỏi tôi tại sao lại tìm cậu à? Vì tôi cảm thấy cậu rất có tiền đồ.” Tần Vĩnh cười hồn hậu: “Thành thật mà nói, có thể do trước đây đánh giá về cậu không tốt lắm, tôi cũng không coi trọng cậu, thậm chí cậu tiếp cận Tư Nguyên, tôi cũng cho rằng cậu bày mưu tính kế để làm vậy. Nhưng sau này xảy ra rất nhiều chuyện, tôi đã thấy được biểu hiện của cậu, tôi cảm thấy cậu rất có tiềm lực, hơn nữa cũng biết nắm chắc thời cơ nhưng không đánh mất bản thân. Người như vậy chỉ cần cho một cơ hội thì nhất định có thể thành công.”
Lăng Hàm vô cùng ngạc nhiên, kinh ngạc tới nỗi trợn tròn mắt, cậu không ngờ Tần Vĩnh lại đánh giá cậu cao như thế. Thậm chí mới đầu lúc ở bên cạnh Lục Tư Nguyên, cậu còn nghĩ Tần Vĩnh không thích mình lắm, không ngờ anh ta lại nhận xét cậu như vậy.
Nói không cảm động là giả.
Lăng Hàm bắt đầu dao động.