Ảnh Đế Thị Phi

Lăng Hàm nhún vai: “Tôi nghĩ là cậu lầm rồi, nếu cậu nghe đoạn ghi âm kia rồi thì nên biết mối quan hệ giữa chúng tôi là gì chứ? Là bạn trai cậu muốn theo đuổi tôi, nhưng tôi không hề đồng ý nhé. Giờ tôi nói cho cậu biết sự thật, cậu lại trách tôi?”

Mặt Y Tự tái dại, e là cậu ta cũng biết người ngoại tình là Chu Bắc Hiền, nhưng xét về mặt tình cảm lại không thể chấp nhận được, muốn đổ tội lên Lăng Hàm.

Cậu ta bặm chặt môi, vẫn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàm.

“Mày biết quan hệ giữa tao với anh ấy?”

Lăng Hàm đáp: “Đương nhiên là biết, e là có rất nhiều người đều biết chuyện này ấy.”

Trên mặt Y Tự hiện lên vẻ sửng sốt, có chút lo lắng lại có chút vui vẻ.

“Rất nhiều người biết chuyện sao?”

“Dù sao thì tôi cũng biết.” Lăng Hàm nói không rõ ràng.

“Mày gửi file ghi âm đó cho tao là có ý gì?”

“Chỉ muốn cho cậu biết Chu Bắc Hiền là loại người gì thôi.”

Y Tự bỗng cười lạnh một tiếng: “Làm gì có chuyện, chắc chắn mày muốn chia rẽ tao với anh ấy để mày nhân cơ hội mà xen vào chứ gì. Ngoài mặt mày từ chối anh ấy, không để ý tới anh ấy, nhưng thật ra là mày thích anh ấy, đúng không? Có điều mày biết anh ấy đã có tao, cho nên mày muốn phá chúng tao để chúng tao chia tay, sau đó sẽ độc chiếm anh ấy?”

Lăng Hàm nhàn nhạt đáp: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”


“Tao sẽ không để mày được như ý đâu.”

Lăng Hàm cau mày: “Vậy thì cậu quản anh ta cho chắc vào, tuyệt đối đừng có thả anh ta ra để đi tán tỉnh người khác! Hôm nay anh ta đã tán tôi, biết đâu được mai lại đi tìm người khác thì sao.”

Câu nói này như chọc trúng chỗ sợ hãi nhất của Y Tự, mặt cậu ta bỗng tái nhợt, trong mắt bỗng bùng lên lửa giận, tay buông bên hông bỗng siết chặt lại.

“Tôi đi trước đây, người ta vẫn đang đợi tôi!” Chế giễu Y Tự xong, Lăng Hàm đi khỏi ban công, thản nhiên bước vào hội trường.

Vừa vào chưa lâu, hai anh em nhà họ Chu đang nói chuyện với mọi người ở phía trước bỗng ngẩng lên, đi tới bên này. Mới đầu Lăng Hàm cũng không chú ý, sau mới phát hiện cả hai người đều đang đi về phía mình, lúc này cậu mới hơi ngạc nhiên.

“Chào Chu tổng lớn, Chu tổng nhỏ.” Chào hỏi lịch sự thì vẫn phải có.

Chu Thành và Chu Bắc Hiền ý thức được việc hai người có hành động giống nhau liền dừng bước. Khách khứa xung quanh đều dang cầm ly rượu bắt chuyện với nhau, về mặt đưa đẩy, Chu Bắc Hiền giỏi hơn Chu Thành, hắn chỉ từ chối vài lần là mọi người đều chuyển hướng sang Chu Thành, còn hắn cũng thoát thân được, đi tới cạnh chỗ Lăng Hàm: “Lăng Hàm, tôi có chuyện muốn nói với cậu một lát.”

Chắc là chuyện file ghi âm rồi.

Lăng Hàm giả ngu: “Chuyện gì?”

“Chúng ta tìm chỗ nào đó yên tĩnh đi.”

“Chuyện gì mà không thể nói ngay ở đây được?”

Hai hàng lông mày của Chu Bắc Hiền khẽ động, dường như còn mang vẻ giận dữ, nhưng hắn lập tức dịu giọng nói: “Qua đây đi.”

Trong giọng điệu xen lẫn ý khẩn thiết.

Lăng Hàm biết chuyện này buộc phải nói rõ ràng, cậu hít sâu một hơi, lặng lẽ đi sau lưng hắn, tới một chỗ yên tĩnh.

“Là cậu đã ghi âm à?” Quả nhiên, vừa tới nơi Chu Bắc Hiền liền hỏi thẳng.

Lăng Hàm thừa nhận không hề do dự: “Đúng, là tôi ghi âm.”

“Cậu muốn làm gì?” Ánh mắt Chu Bắc Hiền rất bình tĩnh, không giống đang giận. Điều này khiến Lăng Hàm có chút bất ngờ, cậu những tưởng hắn sẽ nổi cơn tam bành cơ. Dù sao thì chuyện cậu tự tiện ghi âm gửi cho Y Tự cũng không phù hợp với lợi ích của hắn. Từ những dấu hiệu này cho thấy hắn căn bản không muốn để Lăng Hàm và Y Tự biết được sự tồn tại của nhau và xảy ra mâu thuẫn. Hắn cũng giống như tất cả những gã đàn ông có quyền có thế khác, chỉ mong hậu cung của mình không biết nhau hoặc sống yên ổn cùng nhau.

“Tôi từng nói rồi, nếu tôi thích một người, vậy thì người đó chỉ có thể có mình tôi. Anh chưa chia tay với cậu ta đã theo đuổi tôi, tôi rất giận.” Lăng Hàm nói thẳng.

Vẻ mặt Chu Bắc Hiền thoáng dãn ra: “Cậu đang ghen đấy à?”

Lăng Hàm sững sờ cuối cùng vẫn nói chắc như đinh đóng cột: “Không phải.”


Chu Bắc Hiền kinh ngạc, trong mắt bùng lên một tia giận dữ, nhưng cảm xúc đó cũng biến mất rất nhanh chóng: “Chẳng lẽ cậu không có chút thiện cảm nào với tôi hay sao?”

“Phải, tôi không thích anh.” Lăng Hàm nói rất quyết đoán.

Chu Bắc Hiền hoàn toàn rơi vào im lặng.

Có lẽ hai người nói chuyện với nhau khá lâu cho nên có người đã đi tới bắt chuyện, Chu Bắc Hiền vốn định nói gì đó, lúc này cũng im lặng, quay đi nói chuyện với những người khác.

Nhân cơ hội này, Lăng Hàm lẳng lặng rời đi.

Sảnh tiệc ồn ào khiến Lăng Hàm thấy hơi khó chịu, cậu biết không phải là vấn đề do khung cảnh ở đây mà là vì tâm tạng, vì Chu Bắc Hiền gây áp lực quá lớn cho cậu.

Hiện tại, cậu và Chu Bắc Hiền, còn cả Y Tự đã hoàn toàn lột mặt nhau ra rồi.

Lăng Hàm khẽ thở ra, đi sang một góc để được yên tĩnh một lát.

“Ê, một mình à?” Giọng Âu Dĩnh vang lên bên cạnh.

Lăng Hàm quay lại, quả nhiên trông thấy Âu Dĩnh đang mặc một chiếc váy đen đứng bên cạnh, cô trang điểm xinh xắn, tóc uốn cao, trông rất sang trọng, như một con thiên nga đen xinh đẹp.

“Đúng vậy.” Thấy Âu Dĩnh, Lăng Hàm rất vui: “Tính qua chào hỏi cô một tiếng mà thấy xung quanh cô có nhiều người quá.”

Âu Dĩnh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cậu: “Gì thì gì người ta cũng là hoa đán hạng A mà lại!”

Hai người nói chuyện này chuyện nọ, Âu Dĩnh bỗng hất cằm về phía bên phải bảo Lăng Hàm nhìn qua đó.

Lăng Hàm nhìn theo hướng cô chỉ, thấy một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn đang cười nói ha hả với mọi người.


“Đó là ai thế?”

Âu Dĩnh đáp: “Lão đó là Mã Bằng Ba, là một đạo diễn, háo sắc lắm. Nghe nói nam nữ gì cũng ăn tất, thích nhất là dùng quy tắc ngầm với các nghệ sĩ.”

Lăng Hàm nhìn kĩ người đàn ông trung niên kia, nhìn cái bộ dạng đúng là không dám nịnh, nói có vẻ nhiều.

“Cô từng hợp tác với ông ta à?” Trông Âu Dĩnh có vẻ không ưa lão đạo diễn đó.

Âu Dĩnh cau mày: “Đúng vậy, tôi từng hợp tác với lão ta, nhưng kiếp này không muốn hợp tác thêm lần nào nữa, kinh tởm chết đi được. Vợ lão dạo gần đây đang làm loạn lên đòi ly hôn với lão, phân chia tải sản, ầm ĩ ghê lắm.”

Lăng Hàm chưa từng nghe thấy chuyện này: “Thật sao?”

Âu Dĩnh nhiều chuyện: “Đương nhiên, tôi có biết vợ lão, Mã Bằng Ba làm việc rất sạch sẽ, ai cũng biết lão chơi đùa với nghệ sĩ ở khắp nơi nhưng lại không có chứng cứ. Vợ lão không làm gì được lão, Mã Bằng Ba muốn bà ấy tay trắng ra khỏi nhà, bà ấy cứ nhắc tới chuyện này là lại khóc.”

Lăng Hàm lên tiếng: “Khốn nạn vậy luôn á? Nếu đã như vậy, cô còn nhìn lão làm gì? Chúng ta nói chuyện khác đi.”

“Nói cũng phải, chúng ta nói về lão làm gì chứ.” Ân Dĩnh cười đáp.

Một lát sau, MC mời mọi người tới chúc mừng. Mọi người trong ê kíp làm phim “Vô Huyền” đều tụ lên phía trước chúc rượu nhau, Đường Diệp phát biểu xong bắt đầu rót rượu, tất cả mọi người đều nâng ly chúc mừng.

Sau khi làm xong một loạt nhiệm vụ chúc mừng, người trong hội trường lại tụ lại tán gẫu với nhau. Lăng Hàm đi vào một góc hội trường, vốn muốn bắt chuyện với Lục Tư Nguyên, nhưng bên cạnh Lục Tư Nguyên thật sự có quá nhiều người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận