Ảnh Đế Thị Phi

Chu Bắc Hiền là người rất thông minh, có thể chỉ đúng điểm mấu chốt rất đúng trọng tâm. Đám đông tỏ ra bừng tỉnh, đúng vậy, vợ của Mã Bằng Ba xuất hiện ở chỗ này tuyệt đối không phải một sự tình cờ, chắc chắn có người đã báo chuyện Mã Bằng Ba ngoại tình với vợ lão, sau đó chị ta mới dẫn một đoàn quân phóng viên ùn ùn kéo tới, đánh cho Mã Bằng Ba không kịp kéo quần.

Người thông báo cho Mã Bằng Ba mới là hung thủ đứng sau tất cả chuyện này.

Mã Bằng Ba cũng phản ứng kịp thời, lão lồng lộn lên: “Đúng thế, mẹ kiếp là thằng nào hại ông? Nếu như tìm ra được, xem tôi có xử chết nó không!”

Dưới ánh mắt chòng chọc của đám đông, vợ của Mã Bằng Ba lộ vẻ rụt rè, dù sao chị ta cũng là một người phụ nữ làm nội trợ đã ngoài bốn mươi tuổi, chưa từng trải qua phong ba bão táp gì. Nhưng chị ta nhanh chóng bình tĩnh lại: “Không biết, có người lén gửi tin nhắn báo cho tôi biết.”

Dường như nghĩ ra điều gì đó, chị ta cười lạnh: “Thiện ác sẽ có trời định, trên thế giới này người tốt thì ít mà kẻ gian quá nhiều, chắc chắn có người không nhìn nổi mới muốn giúp tôi. Có thế nào, tôi cũng phải cảm ơn người đã nhắn tin cho mình.”

Mặt mũi Mã Bằng Ba vặn vẹo, ngoạc miệng mắng ầm lên, lời nói ra vô cùng khó nghe, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt, đám đông nghe xong cũng phải trợn mắt há miệng.

Vợ của Mã Bằng Ba cũng không chịu yếu thế mà mắng trả lão, hai người bắt đầu xâu xé nhau trước mặt đám đông, lôi hết chuyện lông gà vỏ tỏi trong cuộc sống ra công kích lẫn nhau. Trông họ có vẻ rất “thành thạo” chuyện này, chắc cũng từng cãi cọ không ít lần.

Một đôi vợ chồng mà sống với nhau thế này thì nên ly hôn từ lâu rồi, có khác gì kẻ thù đâu!

“Đừng cãi nữa!” Đường Diệp quát to một tiếng mới khiến trấn áp được hai người kia.


Mã Bằng Ba xả giận xong cuối cùng cũng khống chế được bản thân, lão liếc vợ mình một cái đầy thù hận rồi quay đầu nói với Đường Diệp: “Đạo diễn Đường, người phụ nữ này cấu kết với người khác hãm hại tôi! Tôi uống rượu xong vào phòng nghỉ ngơi, căn bản không biết chuyện gì xảy ra cả... Không đúng, tôi nhớ có người vào phòng, sau đó lúc tỉnh dậy phát hiện Y Tự nằm bên cạnh mình... Nhất định có người hãm hại tôi!”

Mã Bằng Ba hoa chân múa tay gào thét ầm ĩ, sợ người khác không tin tưởng lão ta.

“Anh nói có người bước vào? Là ai?” Chu Bắc Hiền lạnh lùng hỏi.

Mã Bằng Ba khựng lại, lập tức vỗ đầu hồi tưởng cẩn thận, nghĩ một lúc lâu mới đưa mắt nhìn xung quanh, sau cùng ánh mắt tập trung vào Lăng Hàm, lộ vẻ do dự, dường như không dám xác nhận.

Lăng Hàm lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ, không hề có chút dao động nào. Cậu đã sớm biết có khả năng mình sẽ bị kéo vào, bởi vì lúc cậu đặt Y Tự lên giường của Mã Bằng Ba, lão ta đột nhiên tỉnh dậy và nhìn thấy. Nhưng vì lão uống quá nhiều, thần trí mơ hồ, cho nên chắc chắn không thể xác nhận có phải là cậu hay không.

Sự do dự của Mã Bằng Ba đã chứng minh điều này.

Lão suy nghĩ trong chốc lát rồi giơ tay chỉ về phía Lăng Hàm: “Là cậu ta.”

Đám đông đồng loạt nhìn theo hướng chỉ của lão về phía Lăng Hàm, Lăng Hàm tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ vào mũi mình: “Tôi á?”


Có câu chỉ điểm của Mã Bằng Ba, Lục Tư Nguyên liếc qua; Chu Thành đột ngột mở to hai mắt, trên gương mặt vốn lưu manh của anh ta hiện vẻ kinh ngạc; ánh mắt của Chu Bắc Hiền bỗng trở nên thâm trầm, hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàm, không nói lời nào, biểu cảm của ba người khác biệt nhưng tâm tư đều nặng nề.

Lăng Hàm bình tĩnh nói: “Đạo diễn Mã, ăn có thể ăn linh tinh chứ nói thì không thể nói lung tung được, tôi căn bản không quen ông, trước kia chúng ta cũng chưa từng gặp nhau, thậm chí chưa nói với nhau câu nào, sao ông có thể nói ra những lời như vậy?”

Mã Bằng Ba trở nên do dự. Đúng là như vậy thật, Lăng Hàm căn bản không quen lão ta, trước buổi tối hôm nay, lão cũng chưa từng tận mắt thấy Lăng Hàm, tại sao Lăng Hàm muốn hại mình? Vả lại trước khi uống rượu lão cũng vừa mắt với Lăng Hàm thật, muốn được trải qua một đêm “thoải mái và nóng bỏng” với cậu ấy; Y Tự bằng lòng giúp lão làm mối làm mai, chưa biết chừng sau khi uống say lão coi người khác là Lăng Hàm...

Mà nói đi nói lại, tại sao rõ ràng Y Tự đã hứa sẽ đưa Lăng Hàm lên giường mình, cuối cùng lại là Y Tự nằm trên giường mình? Còn dở một nỗi là bị người khác nhìn thấy! Dở hơn nữa là bị bà vợ già phát hiện!

Mã Bằng Ba càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, tuy rằng không dám khẳng định là Lăng Hàm, nhưng vẫn loáng thoáng cảm thấy chắc chắn có bàn tay của Lăng Hàm bên trong, nếu không tại sao Lăng Hàm không mảy may tổn hại gì? Y Tự cũng đâu thể hại lão chứ, làm như vậy không có lợi gì cho cậu ta. Y Tự không xử trí được Lăng Hàm mà ngược lại tự đưa mình lên giường? Nghĩ thế nào cũng sai sai!

Nhưng không có chứng cứ gì cả.

Lão không thể chứng minh được người mà lão nhìn thấy là Lăng Hàm, lúc đó lão mơ mơ màng màng, căn bản không phân biệt được người vào phòng mình là ai. Cho dù lão có muốn chỉ điểm cũng phải lấy được chứng cứ, mà lão lại không có thứ này.


Tóm lại, bất luận nghĩ thế nào, lão có cả ngàn vạn cái miệng trên người cũng không thể nói rõ được.

Nghĩ đến đây, Mã Bằng Ba im miệng.

Lăng Hàm hỏi: “Đạo diễn Mã, tôi tin rằng ông sẽ không nói những câu này vô duyên vô cớ, có thể nói cho chúng tôi biết toàn bộ quá trình không?”

Câu này hỏi quá khéo, thực chất là muốn dụ Mã Bằng Ba tiết lộ chuyện Y Tự và lão ngấm ngầm lập mưu với nhau, nhưng cậu cũng tin rằng Mã Bằng Ba tuyệt đối sẽ không hé răng. Vừa bị bắt tận tay day tận trán mà còn đồn ra rằng lão với Y Tự âm mưu hại người khác, danh tiếng của lão sẽ xấu đến mức phẫu thuật thẩm mỹ cũng không cứu nổi.

Những người có mặt ở đó cũng không phải kẻ ngốc, đồng loạt hướng ánh mắt về phía lão. Mặt Mã Bằng Ba tái xanh, lúng ba lúng búng nói: “Tôi chỉ uống chút rượu thôi mà...”

Đám đông thấy lão ấp úng là biết ngay còn có tình tiết khác, lập tức nhìn lão bằng ánh mắt khinh bỉ. Nhưng có một người lộ ra ánh nhìn hoài nghi, ánh mắt hắn nhắm về Lăng Hàm vừa thâm trầm vừa sắc bén, giống như hai lưỡi dao nhọn găm tới.

Ánh mắt này đến từ Chu Bắc Hiền, chắc chắn hắn đã bắt đầu nghi ngờ. Nhưng Lăng Hàm không để ý, dù sao cũng không có chứng cứ, đúng không cả nhà?

Lăng Hàm hỏi thêm: “Đạo diễn Mã, trước mặt mọi người, ông có chắc người ông nhìn thấy là tôi không?”

Mã Bằng Ba vừa trải qua sự kiện bắt gian tại giường, sứt đầu mẻ trán, căn bản không suy nghĩ rõ ràng được, dưới cái nhìn chòng chọc của đám đông, lão càng thêm do dự: “Tôi... tôi không dám chắc.”

Lúc này, Lục Tư Nguyên vẫn luôn đứng bên cạnh Lăng Hàm đột ngột lên tiếng: “Ban nãy tôi đứng trên cầu thang có nhìn thấy Lăng Hàm ở sảnh lớn.”


Lăng Hàm kinh ngạc ngẩng đầu lên, bối rối nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú của Lục Tư Nguyên. Tại sao Lục Tư Nguyên nói dối để giúp cậu? Rõ ràng anh nhìn thấy cậu từ tầng hai đi xuống, anh nói như vậy là để bảo vệ cậu.

Nhưng tại sao anh phải bảo vệ mình?

Lẽ nào anh biết chuyện này thực sự do mình làm nên cố ý giúp mình che giấu? Anh không cảm thấy mình làm như vậy rất đáng sợ à? Không cảm thấy mình là người lắm mưu nhiều kế sao?

Tâm trạng của Lăng Hàm rất phức tạp.

Có được câu đảm bảo từ Lục Tư Nguyên, ánh mắt của mọi người một lần nữa chuyển hướng về Mã Bằng Ba. Mã Bằng Ba không biết nghĩ tới chuyện gì mà để lộ ánh mắt bừng tỉnh và nhục nhã hổ thẹn.

Có thể thấy được biểu cảm xấu hổ trên mặt lão già dê cụ này, đúng là thần kỳ!

Lăng Hàm thở phào, xem ra Mã Bằng Ba không chắc chắn người đó là cậu.

Đường Diệp không muốn lằng nhằng với lão, cũng không muốn thảo luận về chuyện này nữa: “Tóm lại, đạo diễn Mã và chị đây vẫn nên về nhà luôn đi thì hơn.”

Tiệc mừng công của ông đã bị hủy hoại hết cả, sắc mặt ông rất khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận