Ảnh Đế Thị Phi

Lăng Hàm bình tĩnh, nói: “Tôi không biết anh đang nói gì, là do anh tự suy diễn mà thôi, nếu như anh muốn đổ oan cho tôi thì xin lấy chứng cứ ra được không? Đừng có há mồm nói bậy như vậy.”

“Cậu đừng cho là tôi không biết, nếu như các người không cấu kết với nhau thì vì sao đâu đâu anh ta cũng bảo vệ cậu? Thậm chí hôm qua anh ta còn to tiếng với tôi ngay trước mặt ban giám đốc vì cậu, đem toàn bộ quảng cáo đều chuyển cho cậu!”

Lăng Hàm ngẩn ra, ý của Chu Bắc Hiền tức là hắn đã định chôn vùi cậu nhưng lại bị Chu Thành ngăn cản sao?

“Tôi đã điều tra rồi, các người đã ở cùng nhau từ lâu rồi, căn nhà lúc đó cậu thuê với chiếc xe cậu lái đều do Chu Thành mua cho cậu.”

Nghe như vậy Lăng Hàm hoàn toàn không còn lời nào để nói, xem ra Chu Bắc Hiền đã điều tra mọi chuyện từ đầu đến cuối. Chỉ khác một chỗ là cậu hoàn toàn không có ý lợi dụng Y Tự để bài bố bẫy rập hãm hại cậu ta. Thế nhưng hiện giờ cậu có giải thích thế nào cũng không thể giải thích rõ ràng được vì trong lòng Chu Bắc Hiền đã nhận định cậu với Chu Thành cấu kết với nhau để hãm hại hắn.

Nhưng có cần phải giải thích không? Chu Bắc Hiền chẳng phải là người quan trọng gì, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi!

“Anh đã nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi cúp máy đây.”

“Vậy là cậu thừa nhận cậu làm?”

Lăng Hàm nói một cách lạnh lùng: “Tôi nói mọi chuyện đều là do anh tự tưởng tượng ra thì chắc chắn anh sẽ không tin đúng không? Vậy thì tôi còn nói làm gì, tôi có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích! Tôi thấy thật kỳ lạ, nếu anh đã cho rằng tôi với Chu Thành cấu kết hãm hại anh thì sao lại còn gọi điện thoại tới nói cho tôi biết? Anh muốn biết cái gì?”

Dường như câu nói của Lăng Hàm đã hỏi khó Chu Bắc Hiền, hắn dừng một lúc lâu sau mới nói: “Tôi rất không cam tâm, chỉ muốn hỏi cậu xem...”

Thanh âm của Chu Bắc Hiền khàn khàn, nghe giống như cục đá ma sát trên mặt tường, kìm nén và bức bối: “... Tôi muốn hỏi cậu, rốt cuộc cậu có từng thích tôi không?”


Lăng Hàm hoàn toàn kinh ngạc, khó có thể tưởng tượng người như Chu Bắc Hiền mà đột nhiên hỏi một câu hỏi yếu ớt như vậy. Cái giọng điệu như kẻ thất bại trên tình trường đáng thương thế này thực sự khó có thể thốt ra từ miệng hắn.

Thế nhưng sự thực vẫn là sự thực, hắn đang hỏi cậu như vậy.

Lăng Hàm vẫn cho rằng Chu Bắc Hiền gặp dịp thì chơi, chẳng hề có tình cảm thật với cậu nhưng xét theo hành vi của hắn thì lẽ nào Chu Bắc Hiền đã thực sự có gì đó với cậu?

Im lặng.

Sự im lặng chết chóc.

Lăng Hàm không nói gì, nhưng im lặng đã là một cách thể hiện câu trả lời.

Mãi đến khi cuộc gọi chấm dứt Lăng Hàm vẫn chưa lấy lại tinh thần, cậu cầm di động khiếp sợ không thôi.

Từ từ bình tĩnh lại, nếu phân tích từ góc độ của Chu Bắc Hiền, giả sử hắn thật sự có vài phần thật lòng đối với cậu nhưng lại cho rằng cậu và Chu Thành cấu kết với nhau để bài bố bẫy rập hại hắn thì đây đúng là một đả kích quá lớn.

E rằng loại người kiêu ngạo như hắn vẫn sẽ canh cánh, ghi hận trong lòng. Lăng Hàm biết Chu Bắc Hiền thù dai cỡ nào, bất kể là mối thù nhỏ cỡ nào hắn cũng đều có thể nhớ mãi không quên, còn nhớ cực kì lâu, chỉ chờ một ngày có cơ hội sẽ điên cuồng báo thù.

Lúc đó cậu với Chu Bắc Hiền sẽ không ra sao nữa rồi.


Nhưng Lăng Hàm chưa từng nghĩ sẽ hòa giải với Chu Bắc Hiền, kiếp trước bọn họ là kẻ thù, kiếp này cũng vậy.

Ánh mắt của Lăng Hàm dần trở nên lạnh lùng.

Có điều tại sao Chu Bắc Hiền lại cho rằng cậu với Chu Thành là cùng một phe? Phải chăng lúc cậu không có ở đây đã có chuyện gì xảy ra?

Nghĩ tới đây, Lăng Hàm cảm thấy cậu phải lập tức liên lạc với Chu Thành, hỏi xem anh ta đã làm gì. Thế nhưng vừa nghĩ đến cái bộ dạng lưu manh của cậu chủ phong lưu kia, Lăng Hàm lại bó tay toàn tập.

Người như vậy đã bắt đầu qua lại thì cực kì khó chơi, cậu thật sự không muốn xuất hiện chung một chỗ với anh ta chút nào.

Lăng Hàm đi tới đi lui trong phòng khách, một hồi lâu sau cậu vẫn quyết định muốn biết chân tướng.

Cậu đang định gọi điện cho Chu Thành, lúc này mới phát hiện ra cậu không hề có số của anh ta.

Lăng Hàm ngẩn ngơ, có chút dở khóc dở cười. Trước đây cậu với Chu Thành đánh một trận, căn bản đã không lưu lại bất cứ cách liên lạc nào, việc hai người họ có thể đồng thời xuất hiện lại càng ít, bản thân Lăng Hàm muốn tránh anh ta còn không được cho nên cậu hoàn toàn không có bất cứ một cách liên lạc nào chứ đừng nói đến số điện thoại.

Biết được cậu không thể liên lạc được với Chu Thành, Lăng Hàm thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác của cậu đối với Chu Thành và Chu Bắc Hiền không giống nhau, Chu Bắc Hiền là kẻ thù kiếp trước của cậu. Có thể nói mục tiêu quan trọng nhất trong cuộc đời này của cậu chính là khiến hắn sống không dễ dàng. Thế nhưng Chu Thành thì khác, anh ta là kim chủ kiếp này của cậu, từng có quan hệ không thể để người khác biết, Lăng Hàm vừa nghĩ đến chuyện hai người từng nằm chung giường là trong lòng lại thấy vô vùng mâu thuẫn. Nhưng hết lần này đến lần khác Chu Thành làm ra vẻ chẳng hề biết, tựa như có ý đồ tái hợp khiến Lăng Hàm càng thêm lo lắng bất an.


Lăng Hàm cho rằng cậu không có số diện thoại thì chẳng thể nào liên hệ với Chu Thành, không ngờ lúc cậu đang làm ổ trên sô pha xem tivi thì di động của cậu đột nhiên kêu lên.

Cậu cầm di động lên xem chỉ thấy một dãy số lạ, Lăng Hàm không dám không nhận cuộc gọi từ số lạ, chỉ sợ sẽ bỏ qua cuộc điện thoại quan trọng nào đó.

“A lô, ai vậy?”

Đầu bên kia không trả lời, một lát sau đối phương mới nhẹ nhàng cười một tiếng, thanh âm giống như cọng lông vũ nhẹ nhàng quét qua lỗ tai, khiến người nghe run rẩy cả người.

Lăng Hàm lập tức thốt lên: “Chu Thành!”

“Hóa ra cậu vẫn còn nhớ giọng của tôi, cậu lạnh lùng như vậy làm tôi tưởng cậu quên tôi rồi chứ.” Chu Thành cười hì hì nói.

Da đầu của Lăng Hàm tê dại, cái người không làm trò thì sẽ chết này sao lại có số di động của cậu?

Lăng Hàm vội vàng nắm quyền chủ động: “Anh gọi tới làm gì?”

“Hửm?” Giọng mũi vô cùng gợi cảm, Chu Thành nói: “Lẽ nào cậu không có điều gì muốn nói với tôi sao?”

Lăng Hàm mím chặt môi, cố gắng bình tĩnh dưới sự mê hoặc của con yêu ma này: “Đương nhiên là có, anh đã nói gì với Chu Bắc Hiền?”

“Nếu như cậu đã muốn biết, vậy tối mai lúc tám giờ hãy đến căn hộ của tôi đi.”

“Tại sao tôi lại phải tới đó?” Lăng Hàm từ chối.


“Nếu như cậu không muốn biết có chuyện gì xảy ra thì có thể không đến.” Chu Thành cười khẽ, sau đó cúp máy trước khi Lăng Hàm kịp làm điều ấy.

Cậu nhíu mày có chút khó chịu, nhưng ngẫm nghĩ lại thì cứ miên man suy nghĩ không phải biện pháp hay, tốt nhất là biết rõ chân tướng, biết thái độ của Chu Bắc Hiền với Chu Thành thì mới biết được sau này nên làm như thế nào.

Thời gian trôi qua trong chớp mắt đã tới buổi tối ngày hôm sau, Lăng Hàm che chắn cho bản thân cẩn thận, sau khi xác nhận không ai có thể nhận ra mình thì cậu mới ra khỏi phòng, đi xuống lầu lái xe đến nhà Chu Thành.

Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng cậu đã tới cái nơi vừa xa lạ vừa quen thuộc kia.

Bảo vệ của khu này vẫn là người bảo vệ lúc trước, thấy cậy thì chẳng hề hỏi câu nào, thuận lợi để cậu đi vào.

Lúc vào đến căn hộ Lăng Hàm có lưỡng lự một chút, sau đó dùng vân tay của mình mở cửa, vậy mà vẫn mở được cửa thật.

Chu Thành không hề đổi khóa, anh ta có ý gì?

Lăng Hàm vào nhà, đèn lớn tắt để lộ phòng khách ẩn hiện trong ánh đèn mờ nhạt. Lăng Hàm chần chừ một lát mới đi vào, nhỏ giọng gọi: “Chu Thành?”

Vào phòng khách, cậu liếc mắt một cái liền thấy trên bàn ăn sát tường có bày giá cắm nến với hoa tươi, còn có cả những món ăn tinh xảo. Nguồn sáng trong căn nhà đều tắt, chỉ có ánh nến lay động trên bàn là thứ duy nhất chiếu sáng ở đây.

Tiếng nhạc thật nhỏ đến mức như có như không chầm chậm vang lên, mang theo không khí yên tĩnh.

Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này khiến Lăng Hàm giật mình.

Phía sau Lăng Hàm có một đôi tay im lặng vươn ra, sau đó nhẹ nhàng che lại hai mắt của cậu: “Đoán xem ai đây nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận