Ảnh Đế Thị Phi

“Rất nhiều lời tố cáo dành cho cậu ta là thật, cần phải suy nghĩ cho kĩ.” Tần Vĩnh không kìm lòng được mà bổ sung thêm một câu, tuy rằng anh ta biết Lục Tư Nguyên có chủ kiến riêng của mình, hơn nữa suy xét việc gì cũng rất hoàn hảo, nhưng anh ta vẫn lo anh sẽ bị tình yêu làm mờ mắt.

Lục Tư Nguyên đáp: “Anh về trước đi.”

Mới thở ra hai câu đã bị đuổi đi, Tần Vĩnh cũng thật cạn lời, anh ta nhún vai, dứt khoát biến khỏi vị trí. Anh ta đề nghị cũng chỉ để thế thôi, không thể bắt Lục Tư Nguyên nghe theo ý kiến của mình, đúng không cả nhà? Tình yêu là một thứ kỳ lạ, anh ta không ngờ Lục Tư Nguyên sẽ thích Lăng Hàm, như thế không phải bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, mà là bông hoa nhài cài bãi phân chó.

Tần Vĩnh có cảm giác đau xót như củ cải trắng nhà trồng bị heo ủi mất, hơn nữa với tình hình hiện tại, củ cải trắng còn vô cùng cam tâm tình nguyện.

Đúng là không thể tin nổi!

Sau khi Tần Vĩnh rời đi, Lục Tư Nguyên mới nhắm mắt lại, miễn cưỡng bình ổn tâm tình phập phồng của mình. Nhớ lại tối hôm đó ở quán bar, khi anh đi tìm Lăng Hàm, người kia đã uống say mèm, co quắp trong một góc không người như đống bùn nhão, bị người khác chụp trộm cũng không biết. May mà anh phát hiện ra, ngăn cản giữa chừng, nếu cứ để mặc người kia tiếp tục phát điên trong quán bar, không biết sẽ bị đồn đại thành thế nào nữa.

Thực ra anh cũng không hiểu nổi tâm tư của mình, rõ ràng người này đã lừa anh, nói dối, nhưng anh không bỏ được, anh rất để tâm.

Anh không có tư cách gì để dẫn cậu đi, nhưng anh nghĩ, nếu tiếp tục để Lăng Hàm lên cơn ở chỗ này sẽ tạo ra một loạt tin tức tiêu cực, cho nên anh quyết định dẫn cậu đi.


Thế mà, tên ngốc này dám định đi tìm tình một đêm!

Anh suýt tức hộc máu, cưỡng ép lôi cậu tới khách sạn.

Sau đó Lăng Hàm nói những lời kia.

“Tôi không phải Lăng Hàm, tôi là Bạch Tử Sách, những chuyện đó không phải do tôi làm, tại sao họ trách tôi?”

“Tôi thích anh mà...”

Chàng thanh niên kéo bàn tay anh mà nói linh tinh. Khi đó anh thực sự cho rằng đối phương đang nói linh tinh, nhưng bây giờ nghĩ lại, người ta thường bảo rượu vào sẽ nói thật, rất có khả năng đúng như thế.

Đó không phải lần đầu tiên Lăng Hàm nói như thế, trước kia họ từng uống say một lần, cậu cũng nói những câu hàm hồ như mình là Bạch Tử Sách. Khi ấy anh có chút để tâm, nhưng cảm giác chuyện này có khả năng là nói tầm bậy tầm bạ, cho nên không nhắc tới.

Mà bây giờ...


Lục Tư Nguyên đột ngột mở bừng mắt ra, ngón tay thon dài cuộn lại, bởi vì siết quá chặt mà các khớp ngón tay trắng bệch.

Anh bắt buộc phải xác nhận rõ ràng...

Nội tâm trào lên cảm giác vừa vui mừng vừa sợ hãi, vui mừng vì nếu như mọi chuyện là thật, vậy thì anh sẽ có được thứ anh muốn nhất, nhưng lỡ như không phải...

Lục Tư Nguyên buồn bực đi đi lại lại, rồi lại lại đi đi, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, bầu trời cũng dần ảm đạm.

Lăng Hàm vẫn chưa quay về.

Cứ nghĩ đến việc cậu ở riêng một chỗ với Chu Thành, hai mắt Lục Tư Nguyên tối sầm, đen như hũ nút, lồng ngực vừa đau đớn vừa tê dại như có con rắn bò quanh, khiến anh không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa.

Không có lần nào anh cảm nhận được mình đang ghen rõ đến thế.


Lăng Hàm và Chu Thành rời khỏi đó không lâu, Chu Thành đã dừng xe lại, nói với cậu: “Đến rồi.”

Lăng Hàm xuống xe, phát hiện ra họ đang ở trên một cây cầu cổ.

Cây cầu có hình vòm, phong cách cổ kính, bắc qua một dòng sông nhỏ chảy róc rách, bên đầu cầu có một cây cổ thụ cành lá sum suê, mang vẻ yên ả của cảnh sắc sông nước Giang Nam.

Lăng Hàm không ngờ trên thị trấn nhỏ có một nơi như vậy, cậu đến đây mấy ngày, ban ngày phải đóng phim, đa phần kéo dài tới rất muộn, xong việc phải ăn cơm với nhân viên trong đoàn để gắn kết thêm, sau đó nữa về đến khách sạn, ngã đầu xuống gối là ngủ say như chết. Phạm vi hoạt động ngày thường rất hẹp, về cơ bản không đi dạo nên vô cùng lạ lẫm với thị trấn nhỏ này. Cho dù vậy, cậu cũng đã ở đây một thời gian, cậu luôn nghĩ rằng ít nhiều mình cũng hiểu nó hơn Chu Thành chưa từng đặt chân đến, không ngờ Chu Thành hiểu biết rất nhiều về phong thổ nơi này, còn biết cả một nơi đẹp đẽ đến thế, chắc chắn trước khi đến đây cũng tốn kha khá công sức tìm hiểu.

Tuy vào mùa đông nhưng thị trấn nhỏ ở phía Nam không quá lạnh, trùng hợp làm sao, hôm nay còn có mặt trời. Tịch dương đỏ như màu máu, ánh sáng ấm áp chiếu lên người, xua hết cái lạnh chẳng còn sót lại bao nhiêu. Tán cây lay động trên cây cầu cổ kính khiến Lăng Hàm vốn đang định truy hỏi chuyện về cậu trai bao kia cũng không nỡ phá hỏng bầu không khí êm đềm như vậy.

Chu Thành nói qua về lịch sử của thị trấn nhỏ, đưa tay chống lên thành cầu, đột nhiên nói: “Đến chỗ này, tôi nhớ tới lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, khi ấy đang vào hạ, em đứng trên cầu, mặc áo phông trắng, cười một cái đẹp điên đảo…”

Lăng Hàm vốn đang bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, nghe Chu Thành nói vậy lập tức tỉnh mộng, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân Chu Thành dẫn cậu tới cây cầu này, hóa ra anh ta định khơi gợi hồi ức đẹp đẽ giữa họ...

Nhưng Lăng Hàm căn bản không nhớ được tình cảnh lần đầu họ gặp nhau, không, không nên nói là không nhớ, mà căn bản là chưa từng trải qua. Lăng Hàm từng trải qua nhiều chuyện với Chu Thành đã không còn nữa rồi.

Chu Thành vẫn còn đang hoài niệm những gì họ từng có với nhau, trong lời kể của anh ta, kỷ niệm trước kia như được phủ một lớp sơn dầu, ấm áp và ngời sáng.


Lăng Hàm không rõ những chuyện trước kia họ trải qua có thực sự đẹp đẽ như thế không, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng, nếu như một người thích một ai đó, khi nhớ về khoảng thời gian cả hai ở bên nhau, rất có khả năng sẽ tô vẽ làm đẹp thêm cho kỷ niệm, ngược lại, nếu như ghét ai đó, sẽ khiến những kỷ niệm ấy trở nên xấu đi. Giống như bây giờ, cứ nhớ tới chuyện về Chu Bắc Hiền, cho dù trải nghiệm kiếp trước tốt đẹp đến đâu, khi nhớ lại vẫn không nén được đau thương và ghê tởm.

Chu Thành nói nhiều như vậy, chẳng qua cũng vì muốn gợi nhắc tình xưa nghĩa cũ, nhưng cậu không thể nói với anh ta rằng: “Xin lỗi cậu Chu, tôi không phải Lăng Hàm, Lăng Hàm có những kỷ niệm đẹp đẽ với anh đã chết rồi.”

Cậu chắc chắn sẽ bị coi là kẻ thần kinh.

Nghe được một lúc, Lăng Hàm chật vật ngắt lời anh ta: “Vậy sao, có nhiều chuyện tôi không nhớ nổi nữa.”

Chu Thành nghe vậy, tạm ngừng dòng hồi ức, trong đôi mắt đẹp đẽ của anh ta thoáng hiện vẻ tủi thân. Chu Thành quả thực là một người đàn ông vừa đẹp vừa phong lưu, hơn nữa còn biết cách sử dụng ưu thế của mình. Khi anh ta nhìn Lăng Hàm chằm chằm bằng đôi mắt tủi hờn, Lăng Hàm có cảm giác mình ngắt lời anh ta là một chuyện rất tàn nhẫn, như thể mình đã làm gì đó có lỗi với anh ta vậy.

“Tôi nói nhiều như thế, em chỉ có phản ứng này thôi sao?” Anh ta thở dài, nghiêng mặt đi. Góc nghiêng của anh ta rất đẹp trai, sống mũi cao, ngũ quan sắc sảo, đường nét rõ ràng, dường như có thể sánh ngang với vẻ đẹp của người Âu Mỹ, đẹp trai đến mức đàn ông cũng phải ghen tị. Áo gió mở rộng, chiếc áo len ôm sát khoe trọn lồng ngực rộng rắn chắc, hormone đàn ông nồng đậm đủ khiến người ta đỏ mặt.

Lục Tư Nguyên đẹp theo kiểu lạnh lùng cấm dục, cho dù đẹp trai đến mơ hồ cũng quấn bản thân mình chặt như cái bánh chưng, cứ như sợ người ta chấm mút được gì đó; mà Chu Thành thì không vậy, anh ta giống con công đực xòe đuôi, chỉ sợ không thể phô bày được vẻ đẹp nhất, gợi cảm nhất của mình.

... Chẳng lẽ anh ta đang dùng mỹ nam kế với mình?

Lăng Hàm đột nhiên phản ứng kịp. Nghĩ cẩn thận lại, một cậu ấm nhà giàu, lái xe sang, ăn mặc lồng lộn lên trận, hẹn người nào đó tới một địa điểm yên tĩnh nào đó để ôn lại kỷ niệm tươi đẹp khi gặp nhau... Đây không phải mấy chiêu tán gái điển hình à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận