Đổng Nam nước mắt nước mũi ròng ròng kể chuyện mình hối hận thế nào, đã sống sa sút ra sao, cải tà quy chính một lòng hướng Phật, Lăng Hàm vốn đang tức giận vô cùng nghe xong tâm tình cũng phức tạp, dần dần dở khóc dở cười.
Đây là điều mà cậu muốn à? Muốn cậu ta quỳ trước mặt mình sám hối?
Đúng là tức cười hơn cả câu chuyện cười tức cười nhất, hơn nữa không hả lòng hả dạ chút nào.
Nhìn dáng vẻ chật vật xấu xí của tên này, Lăng Hàm không cảm nhận được một chút vui vẻ nào, nhưng tâm trạng cũng từ từ bình tĩnh hơn. Không sai, dây dưa những câu chất vấn không có ý nghĩa với người này làm gì, quan trọng nhất là cần cậu ta chỉ ra Chu Bắc Hiền và Y Tự.
“Đứng dậy đi.” Lăng Hàm hít một hơi thật sâu: “Tôi tin lời cậu nói.”
Âm thanh khóc lóc của Đổng Nam bỗng chốc ngưng bặt, cậu ta mở to hai mắt, lời cậu ta nói đến quỷ còn chẳng buồn tin mà người này lại bảo tin?
“Đứng dậy.” Chu Thành lên tiếng.
Người lăn lộn ở chốn hoan lạc quanh năm tất nhiên liếc một cái là biết ngay ai có quyền có uy hơn, cậu ta vội vàng đứng dậy luôn, quệt nước mắt không hề tồn tại trên mặt, nhìn Lăng Hàm với vẻ đáng thương. Tên trai bao này đúng là tinh như cú vọ, biết Lăng Hàm đánh cậu ta trông qua thì dữ dằn nhưng thực ra rất dễ mềm lòng.
“Có thể cho tôi đi được chưa?”
Lăng Hàm: “Không được!”
Chu Thành: “Có thể.”
Hai người lên tiếng cùng lúc nhưng lời thốt ra hoàn toàn khác nhau, khiến Đổng Nam lẫn Lăng Hàm đều ngơ người. Điều khiến Đổng Nam bất ngờ là Chu Thành bằng lòng cho cậu ta đi chứ không phải Lăng Hàm, mà Lăng Hàm bất ngờ vì Chu Thành có thể đồng ý cho cậu ta đi.
Chưa đợi Lăng Hàm lên tiếng, Chu Thành tiếp tục nói với Đổng Nam đang tràn đầy mong chờ: “Thả cậu đi cũng được thôi, thậm chí tôi có thể cho cậu một khoản tiền, để cậu sống tốt.”
Nghe thấy có thể được cho thêm tiền là hai mắt Đổng Nam sáng ngời lên.
“Nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện.”
Chu Thành nói nốt nửa câu sau, Đổng Nam hiển nhiên có vẻ do dự: “Cậu cả nhà họ Chu muốn tôi làm gì cho anh đây?”
“Giúp Bạch Tử Sách đòi lại công bằng, công khai thanh minh chuyện năm đó là Chu Bắc Hiền giật dây ép cậu hãm hại cậu ấy.”
Đổng Nam biến sắc, lắc đầu như trống bỏi: “Không được, tuyệt đối không được!”
Cậu ta từ chối quá dứt khoát, Lăng Hàm cũng biến sắc theo, vội vàng hỏi lại: “Tại sao không được?”
Đổng Nam chỉ liều mạng lắc đầu, mặt mũi cũng trắng bệch.
Chu Thành nheo mắt nhìn cậu ta: “Thằng em ‘tốt’ của tôi từng cảnh cáo cậu à?”
“Không, tuyệt đối không!” Đổng Nam cầu khẩn: “Hai anh làm ơn buông tha cho tôi đi, bây giờ tôi chỉ muốn sống cho yên ổn, không muốn dính líu vào thêm nữa. Bạch ảnh đế đã chết rồi, hà tất phải hao tốn nhân lực vật lực vì một người chết chứ? Cho dù có tẩy sạch thanh danh cho anh ấy thì đã sao, người chết không thể sống lại, chuyện qua rồi cứ để nó qua đi...”
Lăng Hàm nghe xong đột nhiên tức sôi gan, chỉ muốn vung tay đấm cậu ta thêm cái nữa. Chu Thành nhanh hơn một bước, ngăn chặn được, áp sát Đổng Nam: “Cậu không đồng ý?”
Chắc vì cảm thấy bầu không khí không ổn, Đổng Nam lại yếu thế, không dám đáp lời.
Chu Thành nheo nheo mắt: “Cậu hẳn là biết thân phận của tôi, thứ tôi có thể cho cậu không chỉ là tiền tài, còn dám đảm bảo nó chắc chắn không động đến cậu.”
Đổng Nam có vẻ chần chừ.
Lăng Hàm vô cùng chán ghét kiểu đàn ông đàn ang vừa rụt đầu rụt cổ vừa tham tiền hám tài này: “Rốt cuộc cậu có đồng ý hay không?”
Đổng Nam suy xét cẩn thận trong chốc lát rồi hỏi: “Anh Chu, anh có thể đảm bảo an toàn cho tôi?”
“Tất nhiên rồi.” Chu Thành nhếch miệng.
“Được, tôi đồng ý với anh, nhưng tôi muốn mười triệu tệ.” Đổng Nam cắn răng nói.
Mười triệu tệ!
Lăng Hàm trợn tròn hai mắt, đánh giá cậu trai bao trước mặt mình với vẻ không thể tin nổi, còn dám giở chiêu sư tử ngoạm nữa chứ. Điều khiến cậu không thể tin được hơn là Chu Thành chẳng buồn nhíu mày đã nói: “Được.”
“Đợi đã!” Lăng Hàm ngắt lời anh ta: “Chu Thành, anh nghĩ cho kĩ, đấy là mười triệu tệ chứ không phải một nghìn tệ đâu.”
Cho dù Chu Thành giàu nứt đố đổ vách, mười triệu tệ cũng không phải con số nhỏ, hơn nữa còn dùng để rửa sạch oan ức cho mình đời trước, bất luận thế nào cũng rất áy náy.
Chu Thành cười khẽ nói với cậu: “Yên tâm, tôi tự biết chừng mực. Nếu như có thể nhờ chuyện này mà lật đổ được Chu Bắc Hiền thì thêm mười triệu tệ nữa cũng xứng đáng.”
Hai mắt Đổng Nam lóe sáng, chắc hẳn còn định tăng giá thêm, cậu ta mấp máy môi định nói gì đó thì Chu Thành liếc một cái đã nhìn thấy tâm địa cậu ta mà cướp lời: “Làm người đừng tham lam quá.”
Một câu này khiến tên ẻo lả ngu xuẩn này phải câm họng.
Lăng Hàm không biết nên nói gì mới ổn, tuy rằng trong lời Chu Thành nói thì mười triệu tệ này là để lật đổ Chu Bắc Hiền, vì tranh giành lợi ích, nhưng nói câu nào cũng không giống như đang nghĩ cho bản thân.
Cảm giác vô cùng áp lực.
Lăng Hàm đột nhiên cảm nhận được một món nợ khổng lồ đè nặng sau lưng, không biết làm thế nào, cậu ghét nợ ân tình người ta, nợ ân tình khó trả lắm. Lục Tư Nguyên đã thế, Chu Thành càng thế, đến lúc đó có băm vụn cậu ra bán cân hơi tính tiền cũng không trả nổi.
“Nếu đã như thế, cậu đi theo đám Trương Đào đi, tôi đã bao cậu trong vòng một tháng, cũng chuẩn bị chỗ ở cho cậu rồi.” Chu Thành nói với Đổng Nam: “Yên tâm, là một nơi rất an toàn, Chu Bắc Hiền nhất định không tìm ra được, vả lại Trương Đào sẽ bảo vệ sự an toàn của cậu.”
Cuối cùng Đổng Nam cũng thở phào một hơi, cậu ta cười khẽ nói với người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen tên Trương Đào: “Ông anh, sau này xin hãy chỉ giáo nhiều nhé.”
Người đàn ông kia vẫn lạnh nhạt, không có động thái gì.
Sau khi người đàn ông áo đen dẫn Đổng Nam đi rồi, trong phòng bao chỉ còn lại Lăng Hàm và Chu Thành.
Lăng Hàm không kiềm chế được: “Ban nãy anh không nên đồng ý cho cậu ta một số tiền lớn như vậy.”
Ai ngờ Chu Thành chẳng để ý lắm: “Tôi có đảm bảo nhất định sẽ cho cậu ta à? Lời hứa suông có phải giấy trắng mực đen đâu, em đừng ngây thơ như thế.”
Lăng Hàm: “...”
Đúng vậy, hình như đúng là thế thật, cậu bỗng thấy thư thái hơn vài phần. Tuy rằng không thích hành vi nói lời không giữ lấy lời như con bươm bướm đậu rồi lại bay của Chu Thành, nhưng nếu đồng ý cho Đổng Nam mười triệu tệ thì cậu không muốn chút nào. Dạng người như Đổng Nam, vì tiền mà hại Bạch Tử Sách, lại có thể vì tiền mà hại Chu Bắc Hiền, đúng là ghê tởm.
Chu Thành nói: “Không phải tôi không coi trọng lời hứa, mà phải xem đối tượng hứa hẹn là ai, nếu là em, tôi nói được giữ được.”
Lăng Hàm không đề phòng gì bị Chu Thành nhét ngay cho một họng thính ngọt ngấy, không biết nói sao, đành lúng túng quay đầu đi.
Chu Thành cười khẽ rồi hỏi: “Có chuyện này tôi vẫn luôn muốn hỏi em, nhưng không biết có nên hỏi hay không.”
Lăng Hàm biết anh ta muốn hỏi gì, cậu đã chuẩn bị tâm lý từ trước: “Anh hỏi đi.”
Chu Thành nghiêm túc hơn hẳn: “Em và Bạch Tử Sách có quan hệ gì? Tôi cảm thấy không chỉ đơn giản là em sùng bái cậu ấy?”
Quả nhiên là vấn đề này, dù gì thì biểu hiện ban nãy của cậu cũng hơi quá đà, không khống chế được cảm xúc, khiến Chu Thành phát hiện ra điều bất thường. Bạch Tử Sách chết hơn một năm rồi, fan bình thường cùng lắm chỉ làm nghi thức tưởng nhớ, hoài niệm về tác phẩm của cậu, không đến mức truy lùng điều tra chân tướng năm ấy, người làm như vậy chắc chắn có quan hệ không đơn giản. Trước hết thì người làm như thế phải vô cùng tin tưởng Bạch Tử Sách, cảm thấy anh chắc chắn không làm chuyện như vậy, sau nữa phải bằng lòng tiêu tốn thời gian, sức lực và tiền bạc để điều tra. Cho dù thân thiết cũng khó mà làm được đến bước này, Lăng Hàm nói cậu chỉ là fan của Bạch Tử Sách thì người làm fan như cậu cũng quá tận tâm rồi.