Lăng Hàm ngẩng đầu lên, cậu vốn muốn ngụy biện nói mình không phải, thậm chí còn muốn viện khá nhiều lý do, ví dụ như “Trên đời này làm gì có ma quỷ”, “Anh suy nghĩ nhiều rồi”, nhưng đối diện với ánh mắt thâm thúy của Lục Tư Nguyên, cậu chẳng thể thốt lên được câu nào.
Lục Tư Nguyên rất kiên nhẫn, lẳng lặng chờ câu trả lời của cậu.
“Sao… sao anh lại hỏi như vậy?” Lăng Hàm trắc trở nói, đầu óc của cậu rất hỗn loạn, xung đột giữa nên thừa nhận và không nên thừa nhận rất mãnh liệt, chém giết nhau trong đầu cậu.
“Là em sao?” Lục Tư Nguyên vẫn tiếp tục hỏi một cách cố chấp.
Ngay cả thời gian đánh trống lảng cũng không có, qua một lúc thật lâu cậu mới hít sâu một hơi rồi nói: “Là tôi.”
Cậu không biết vì sao đột nhiên Lục Tư Nguyên lại hỏi như vậy, tại sao lại xác định rằng cậu là Bạch Tử Sách nhưng khi nhìn đôi mắt sâu thẳm kia, cậu cảm thấy những thứ đó không quan trọng. Lục Tư Nguyên hỏi cái gì, cậu cứ thành thật trả lời cái đó, không hề lừa gạt.
Một mình cõng trên lưng quá nhiều bí mật sẽ rất mệt mỏi, nếu có người chia sẻ sẽ tốt hơn rất nhiều. Người đang đứng trước mặt cậu lúc này là người cậu yêu nhất, cậu nguyện ý chia sẻ với người ấy bí mật sâu thẳm nhất trong lòng mình.
Lăng Hàm không biết nếu mình nói ra sự thật sẽ có hậu quả gì nhưng tình hình trước mắt có vẻ không tệ, Lục Tư Nguyên không đưa cậu vào viện tâm thần hay bệnh viện, cũng không coi cậu là yêu ma quỷ quái, trái lại anh dùng thái độ và ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào cậu, có vẻ như rất vui.
Ý thức được điểm ấy, Lăng Hàm dần dần trở nên vui vẻ, nếu như đối phương vui vậy có phải đồng nghĩa với thích hay không? Nếu như cậu là Bạch Tử Sách liệu có phải anh sẽ càng thích cậu hay không?
Lục Tư Nguyên sưu tầm rất nhiều đồ đạc của Bạch Tử Sách, giống như là một người hâm mộ của cậu. Nhưng điều đáng nói là Lục Tư Nguyên cũng có những lời chê bai Bạch Tử Sách khiến Lăng Hàm không thể hiểu thái độ của Lục Tư Nguyên đối với Bạch Tử Sách là gì, hiện giờ xem ra thích có vẻ nhiều hơn nhỉ?
Sớm biết như vậy nên thừa nhận sớm một chút mới phải!
Hai mắt Lăng Hàm cũng sáng lên.
Trong lúc còn đang sững sờ, gương mặt đẹp trai của ai đó ngày càng gần, sau đó đôi môi cậu cảm thấy ấm áp, bị chặn bởi một nụ hôn dịu dàng.
Trong nháy mắt, trong đầu như có pháo hoa bùng nổ, cả bầu trời đều là những sắc màu rực rỡ, hoa lệ xinh đẹp, giống như một giấc mơ đẹp nhất. Cậu thực sự nên nói cho Lục Tư Nguyên biết cậu là Bạch Tử Sách từ sớm rồi mới phải, nói không chừng bọn họ đã sớm ở bên nhau rồi.
Nhưng mọi chuyện liệu có thuận lợi như vậy không? Liệu có phải những thứ cậu đang trải qua lúc này chỉ là một giấc mơ? Trên đời thật sự có chuyện tốt như thế à? Không chỉ tóm được Đồng Nam, nỗi oan ngày xưa có hy vọng được rửa sạch, người mình thích vừa hay cũng thích mình... Hai chuyện tốt đẹp như vậy lại cùng xảy ra một lúc, thật sự có chuyện may mắn như thế sao?
Lăng Hàm sợ hãi.
Cậu ôm lấy cổ của Lục Tư Nguyên, mạnh mẽ hôn lại. Mặc kệ đi, cứ cho là mơ cũng phải tận hưởng đã rồi tính sau.
Đối phương hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng đáp trả, đảo khách thành chủ, hôn đến mức Lăng Hàm không thở nổi. Lăng Hàm dần dần cảm thấy cả người nóng rực, bên dưới cũng lặng lẽ ngóc đầu dậy. Trong đầu cậu cũng bắt đầu có vài hình ảnh mông lung, đó là hình ảnh cậu với Lục Tư Nguyên trong cái đêm đó, ngày đó cậu uống quá nhiều rượu nên không nhớ được nhiều, nhưng chẳng biết tại sao lúc này ký ức ấy lại trở nên rõ ràng.
Cậu nhớ đối phương ngang ngược xông lên, hung khí nóng rực cùng với làn da nóng bỏng và những nụ hôn triền miên. Cậu nhớ được bản thân mình rên rỉ cầu xin dưới thân anh như thế nào, sung sướng đến cực điểm.
“Lăng Hàm...” Âm thanh đột ngột vang lên.
Lăng Hàm giật mình tỉnh lại từ cảm giác say đắm như ăn phải thuốc mê ấy, đôi mắt dần rõ ràng hơn. Khuôn mặt đẹp trai phía trước không biến mất, đôi mắt xinh đẹp lại quen thuộc kia vẫn đang nhìn cậu chằm chằm. Rốt cuộc Lăng Hàm cũng ý thức được mình vừa làm cái gì, trời ạ, không ngờ cậu lại hôn Lục Tư Nguyên, mà Lục Tư Nguyên cũng hôn lại cậu!
“Các người đang làm cái gì vậy?” Giọng nói cắt đứt bọn họ dường như có chút lạnh lẽo.
Lăng Hàm vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn đột nhiên quay đầu lại liền thấy Chu Thành đang trầm mặt bước tới gần, ánh mắt anh ta đen kịt.
Sự xuất hiện của Chu Thành khiến cảm giác mê đắm như trúng độc vừa rồi nhanh chóng rút đi, cậu nhìn sang Lục Tư Nguyên đang ở bên cạnh mình, Lăng Hàm bắt đầu thấy hơi đau đầu... Mẹ nó sao chơi hay quá vậy!
Trong bóng tối, Chu Thành bước từng bước tới gần, hơi thở lạnh lẽo thấu xương cùng sự tức giận khó có thể diễn tả bằng lời. Sự tức giận này giống như sự tức giận của một người đàn ông phát hiện vợ mình bị một gã đàn ông khác trêu ghẹo.
Vốn dĩ Lăng Hàm chỉ nghĩ phải làm gì để phá cỡ cục diện xấu hổ này nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tức giận của anh ta thì đột nhiên lại có vài phần chột dạ. Kỳ quái, cậu tự hỏi mình vì sao phải chột dạ?
Cậu vô thức tránh khỏi cái ôm của Lục Tư Nguyên, động tác này không hẳn là muốn trốn tránh anh mà chỉ đơn giản là vì xấu hổ khi bị phát hiện đang âu yếm người yêu mà thôi, khi ấy người ta thường vô thức chọn tách nhau ra một chút.
Nhưng cậu chỉ vừa có ý đẩy ra lại cảm nhận được vòng tay đang ôm lấy mình siết chặt lại, Lăng Hàm bất ngờ bị kéo ngược lại vào một lồng ngực vững chãi, cái trán của cậu đụng vào cằm của Lục Tư Nguyên, bị cái cằm hơi nhọn của anh đụng cho đến suýt nữa chảy cả nước mắt.
Hay lắm, đây chính là tình tiết tổng tài bá đạo mạnh mẽ ôm lấy nữ chính trên tivi, trước đây cậu cảm thấy làm vậy cũng hay lắm nhưng lúc này lại cảm thấy lúc người đàn ông làm động tác này dường như không hề nghĩ đến liệu cô gái kia có bị đụng hay không, mẹ nó đau quá!
Nữ chính giả mạo - Lăng Hàm bắt đầu nghĩ lung ta lung tung nhằm giảm bớt áp lực khó hiểu trong lòng.
“Buông cậu ấy ra.” Chu Thành dường như thấy được động tác của Lăng Hàm nên lập tức ra lệnh cho Lục Tư Nguyên.
Lục Tư Nguyên cũng bị đụng vào cằm nhưng anh chẳng buồn nhíu mày lấy một cái, tựa như anh chẳng hề thấy đau, khi nghe được câu nói của Chu Thành lập tức hỏi ngược lại: “Vì sao?”
“Cậu ấy muốn đi, không muốn bị cậu ôm.” Chu Thành trầm mặt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lục Tư Nguyên cùng với Lăng Hàm.
Lăng Hàm đau trán, đau lòng, đau dạ dày, mà chỗ kia cũng đau, cậu lại giãy ra, nói: “Buông em ra.”
Ánh mắt của Lục Tư Nguyên ánh lên vẻ đau lòng, nhưng vẫn thả cậu ra.
Lăng Hàm lấy được tự do liền thở dốc, đưa tay dụi dụi cái trán bị đụng. Thế nhưng động tác này trong mắt hai người kia lại mang hai hàm ý khác nhau.
Chu Thành khẽ nhướn mày, nói với Lục Tư Nguyên nói: “Tôi không biết Lục ảnh đế thích đàn ông từ lúc nào đấy?”
Lục Tư Nguyên vẫn duy trì phong thái lạnh lùng cao ngạo của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm Lăng Hàm, trên mặt không chút biểu cảm: “Liên quan gì tới anh?”
Chu Thành cười lạnh, nói: “Cậu có thích đàn ông hay không chẳng có liên quan gì đến tôi cả, thế nhưng cậu ôm bạn trai của tôi thì có liên quan đến tôi rồi.”
Nghe vậy, Lăng Hàm lập tức quay phắt sang nhìn Chu Thành, tôi thành bạn trai của anh từ lúc nào vậy hả hả hả hả hả???!
Đồng tử của Lục Tư Nguyên co rụt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên giống như đang khống chế tâm tình kịch liệt nào đó: “Tôi nhớ hai người đã chia tay rồi.”
Chu Thành giang tay ra: “Tôi chưa từng đề cập đến chuyện chia tay, lần trước chỉ là cãi nhau mà thôi.”
Lúc này Lăng Hàm đã nhận thấy tình hình không đúng liền vội vàng nói xem vào: “Khoan đã, chúng ta...”
Chu Thành đột nhiên quát lớn: “Im miệng!”