Lục Tư Nguyên nhìn, nhìn nữa, nhìn mãi, càng nhìn càng thấy giận. Lăng Hàm vừa vặn quay đầu lại, trong đôi mắt trong veo chỉ thấy vui vẻ, không hề có chút lo lắng.
Nhất định phải trừng phạt, phải trừng phạt!
Lục Tư Nguyên đột nhiên ôm lấy người bên cạnh, dồn sức hôn cậu.
Lăng Hàm đang tìm kiếm tin tức, đột nhiên bị tập kích, cậu rất bất đắc dĩ: “Đừng quậy, chính sự... ưm...”
Những lời phía sau bị chặn trong miệng, sau đó bị vần tới vần lui một trận đã đời.
Lăng Hàm nghĩ, Lục Tư Nguyên đúng là động dục mọi lúc mọi nơi, cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì cậu cũng tàn đời.
Vốn dĩ lúc Lục Tư Nguyên đẩy cậu xuống, Lăng Hàm vẫn từ chối chút, giữa ban ngày ban mặt, trước ánh mắt trong sáng thuần khiết của Đại Bạch, Lăng Hàm không muốn làm bậy cho lắm, thế nhưng Lục Tư Nguyên quá dũng mãnh, quá ngang ngược, sau này thấy Lăng Hàm kháng cự bèn giở chiêu mỹ nhân kế. Lăng Hàm bị nắm trúng điểm yếu, bị hồ ly tinh họ Lục kia mê hoặc, dăm ba tí xấu hổ bị quăng lên chín tầng mây, ngoan ngoãn lăn thành một cục với Lục Tư Nguyên.
Đến lúc mấu chốt nhất, Lục Tư Nguyên đột nhiên bóp chặt Lăng Hàm, ép hỏi: “Mật mã điện thoại là bao nhiêu?”
Lăng Hàm bị ép đến mức khóe mắt đỏ lên, đang lúc quan trọng mà phải ngừng, đúng là khó chịu hơn cả chết.
“Lục Tư Nguyên!” Lăng Hàm quát ầm lên, vùng vẫy muốn gạt bàn tay không yên phận của anh ra.
Lục Tư Nguyên dùng một tay khác dễ dàng khống chế được bàn tay cậu, cúi người hôn lên trán, dịu dàng dỗ dành: “Mau nói cho anh biết, chỉ cần nói cho anh biết, anh sẽ để em được vui vẻ.”
Lăng Hàm thấy trước mắt trắng xóa, thần trí đã không còn tỉnh táo nữa, sau cùng bị ép phải báo cáo mật mã cho anh. Sau đó cuối cùng cậu cũng được giải phóng, mệt mỏi kiệt sức cuộn mình trên giường chìm vào giấc ngủ.
Lục Tư Nguyên nghỉ ngơi cùng cậu một lúc, thấy cậu ngủ rồi, anh lặng lẽ cầm điện thoại của cậu vào phòng ngủ, đóng cửa im lặng chờ đợi.
Anh im lặng ngồi trước bàn nhìn chằm chằm vào điện thoại, vô cùng kiên nhẫn.
Không biết đã qua bao lâu, chiếc điện thoại cuối cùng cũng đổ chuông trước ánh mắt “quả nhiên là vậy” của anh, tên người gọi nhảy nhót trên màn hình. Lục Tư Nguyên cười lạnh một tiếng, đợi cho chuông điện thoại reo gần một phút đồng hồ mới chậm rãi bắt máy.
“Tôi cứ tưởng em sẽ không bắt máy chứ?” Giọng nói dịu dàng của Chu Thành từ đầu dây bên kia bay tới: “Đang bận gì vậy?”
Lục Tư Nguyên giữ im lặng.
Bên kia không thấy cậu đáp lời mà vẫn tự động tìm đề tài: “Không biết em đã xem tin tức chưa?”
Lục Tư Nguyên nhướn mày, thầm nghĩ, quả nhiên thằng cha này không chịu nổi, bắt đầu tranh công rồi đây.
Chu Thành tiếp tục nói: “Thực ra những tin tức nhằm về phía tôi đều do tôi cho người tung ra đấy, không cần lo lắng đâu.”
“Em không tò mò nguyên nhân tôi làm như vậy hả?” Chu Thành hỏi: “Tôi hy vọng có thể giúp đỡ em, yên tâm, tôi không có ý bảo em báo đáp, không cần cảm thấy áp lực, tôi thích em là chuyện của tôi, tôi chỉ muốn em được vui vẻ, được vừa ý...”
Anh ta tiếp tục bô lô ba la một tràng những lời sến sẩm, Lục Tư Nguyên nghe thôi đã thấy da gà rụng đầy đất, nghĩ bụng, mặt Chu Thành dày hệt bức tường thành, câu gì cũng dám nói, nhưng không thể không thừa nhận, những lời Chu Thành nói rất hợp lòng người. Nếu như người nghe ý chí hơi yếu, hơi đơn giản một chút, rất dễ dàng bị anh ta lừa đi mất. Nghĩ tới việc Lăng Hàm có khả năng dao động vì những câu đường mật thế này, Lục Tư Nguyên cảm thấy vô cùng khó ở.
Chu Thành nhân cơ hội này để đóng vai thâm tình, Lục Tư Nguyên không thể nhẫn nhịn được nữa mới nói: “Không có anh tôi sẽ càng vui hơn, cảm ơn.”
Đầu dây bên kia khựng lại, qua một lát mới phẫn nộ gào lên: “Lục Tư Nguyên, sao lại là cậu?!”
“Lăng Hàm bận, bảo tôi nhận điện thoại giúp cậu ấy.” Lục Tư Nguyên châm chọc: “Không ngờ hóa ra là anh gọi đến, hờ, cậu cả nhà họ Chu cướp vợ của người khác vui quá nhỉ. Tổng giám đốc phong lưu hào phóng, tình nhân rải khắp thiên hạ, tại sao cứ phải nhớ thương bạn trai của người khác thế?”
Câu phía sau không hề khách sáo, nghe như vả thẳng mặt Chu Thành trước mặt đám đông.
Chu Thành bị bắt quả tang, chắc hẳn cũng chột dạ, không ừ hử gì nhiều, qua một lát là tắt máy.
Lục Tư Nguyên ôm cây đợi thỏ đánh cho con rắn Chu Thành rụt cổ vào hang, cuối cùng cũng thấy lòng dạ thoải mái hả hê hơn một chút. Anh nhanh chóng kéo số điện thoại của Chu Thành vào danh sách chặn, đứng dậy bước tới chiếc giường trong phòng khách, nhìn thanh niên đang ngủ ngon, không kìm lòng được mà cúi đầu hôn cậu.
Lăng Hàm ngủ ngon giấc, khi cậu tỉnh dậy thì trời sắp tối rồi, vô cùng cạn lời. Nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp, cậu chống eo cà thọt cà thọt bước vào đó, thấy Lục Tư Nguyên đang đeo tạp dề nấu nướng.
“Chiều nay anh lại lên cơn gì thế?” Mông đau chết đi được, quan trọng hơn là anh làm cậu lãng phí nguyên một ngày.
Đèn trong bếp bật sáng trưng, ánh sáng trắng tôn lên căn bếp sạch sẽ. Lục Tư Nguyên đeo tạp dề xanh sẫm một màu, cúi đầu chăm chú cắt rau, mái tóc đen bóng và góc nghiêng nho nhã không khác gì một tác phẩm nghệ thuật.
Cho dù anh đang làm chuyện bình thường nhất, trên người vẫn toát ra khí chất không lẫn lộn với khói lửa nhân gian. Cho dù nấu một bữa cơm thôi cũng giống như đang làm buổi nghệ thuật hoa lệ và tinh tế.
Lăng Hàm vốn nghẹn lửa giận trong lòng, thấy khung cảnh tinh tế mà ấm áp này, cơn giận trong lòng cũng tiêu tan đi khá nhiều.
Ở bên cạnh Lục Tư Nguyên đúng là hưởng thụ cái đẹp.
Cái gì đẹp cũng khiến người ta vui mắt, vui lòng, bản chất của con người đều thế cả.
Mà có lúc, cậu cảm thấy nam thần không nhiễm bụi trần này thích mình là một chuyện không thể tin nổi, thậm chí thỉnh thoảng có suy nghĩ: Anh ấy thích mình thật sao? Tất cả mọi thứ ở đây đều là thật sao?
Lục Tư Nguyên vừa thái khoai tây thành sợi vừa trả lời: “Không có gì.”
Lăng Hàm quan sát anh trong chốc lát, thấy anh chẳng buồn ngẩng đầu lên mới dè dặt hỏi: “Tâm trạng không tốt à?”
Lục Tư Nguyên đáp: “Không.”
Lăng Hàm gãi đầu, không biết nên tiếp tục chủ đề này thế nào. Lục Tư Nguyên mà hờn giận thì anh luôn là người kết thúc cuộc trò chuyện, cũng từ chối nói năng thêm. Thôi được rồi, nam thần có tí khuyết điểm mới ra dáng con người, hoàn hảo quá chỉ tổ khiến mình lo sợ.
Lăng Hàm chống eo đứng ở cửa, đổi đề tài: “Tối nay ăn đồ Trung hả?”
Lục Tư Nguyên vẫn không nói gì.
Lăng Hàm sờ mũi, nghĩ bụng, hay là đến phòng khách cho rồi, nhưng bỗng nghe thấy giọng nói của Lục Tư Nguyên vang lên.
“Em nghĩ gì về Chu Thành?”
Lại là Chu Thành.
Lăng Hàm ngả vào khung cửa, chỉ muốn ôm đầu rên rỉ, có thể đừng nhắc tới anh ta nữa không? Bây giờ cậu cứ nghe thấy tên Chu Thành là đau đầu. Lúc này cậu có cảm giác đau khổ như thể vợ mình nghi ngờ mình có quan hệ bất chính với người phụ nữ khác nên làm loạn trong nhà. Lẽ nào chiều nay anh động dục bất chấp thời gian và địa điểm lại là vì Chu Thành?
“Em với anh ta không có quan hệ gì, đến cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.” Lăng Hàm chỉ thiếu nước giơ tay lên trời mà thề thốt.
Lục Tư Nguyên đáp: “Anh tin em.”
Ơ?
Lăng Hàm sững sờ.
Sau đó quả thực Lục Tư Nguyên không hỏi thêm, còn bảo cậu ra ngoài nghỉ ngơi. Lăng Hàm vốn định giúp anh nấu nướng, khốn nỗi cơ thể không thoải mái mà cậu cũng vụng thối vụng nát, sau cùng đành nhận nhiệm vụ vỗ béo Đại Bạch.
Lăng Hàm vui vẻ hớn hở nhận nhiệm vụ, lấy bánh quy ra ngồi với Đại Bạch vừa ăn vừa xem phim. Đại Bạch vừa khờ vừa ngốc, chơi cùng với cậu khá là vui.
Không lâu sau đó, Lục Tư Nguyên nấu xong cơm, gọi một người một cún tới ăn, Lăng Hàm với Đại Bạch cùng vây trước bàn anh, nhìn các món ăn tinh tế bày đầy trên bàn mà chảy nước miếng ròng ròng.
Bàn ăn xinh đẹp, món ăn tinh tế, cơn giận của Lăng Hàm có to bằng trời cũng phải biến mất không còn tung tích.
Đang ăn thì Lục Tư Nguyên đột nhiên bảo: “Hôm nay Chu Thành gọi điện thoại cho em.”