Ảnh Đế Thị Phi

Vấn đề này vẫn luôn tồn tại, từ sau khi hai người thành người yêu, Lục Tư Nguyên dường như tự quy mình về phía cường thế, việc anh làm với Lăng Hàm rất giống với những đôi trai gái yêu nhau, trong mối quan hệ yêu đương, anh rất quan tâm tới Lăng Hàm. Nếu Lăng Hàm là một người con gái chắc sẽ thấy rất mừng, rất thích, cảm thấy Lục Tư Nguyên là một người đàn ông đáng tin cậy, nhưng Lăng Hàm lại không phải.

Lúc Lục Tư Nguyên làm thế với cậu, lúc nào cậu cũng thấy rất kỳ quặc, nhưng cậu biết không phải do anh cố ý, hơn nữa từ tận sâu trong đáy lòng anh không hề coi cậu là phụ nữ, hơn nữa đó cũng không phải vấn đề mang tính nguyên tắc gì, cho nên cậu vẫn không hề nhắc tới.

Nhưng giờ cậu phát hiện, đây hóa ra lại là vấn đề lớn.

Sau khi lên xe, Lăng Hàm hỏi anh: “Vấn đề nguồn vốn giải quyết thế nào rồi anh?”

Lục Tư Nguyên vừa lái xe vừa đáp: “Sắp giải quyết xong rồi.”

Lăng Hàm: “Sắp là bao lâu?”

Lục Tư Nguyên chần chừ một hồi, lúc đang định lên tiếng lại bị Lăng Hàm ngắt lời: “Anh đừng nghĩ lý do nữa, anh nên biết em trở về thành phố A là vì cái gì, nói dối để gạt em không có nghĩa lý gì đâu.”

Trong xe bỗng yên tĩnh lại.

Qua một lúc sau, Lục Tư Nguyên mới thở dài: “Không được thuận lợi lắm.”


Lăng Hàm “ừm” một tiếng, cũng không tỏ ra kinh ngạc. Đáp án này vốn nằm trong dự liệu của cậu.

“Về rồi nói tiếp.”

Lục Tư Nguyên không lên tiếng, Lăng Hàm cũng không truy hỏi nữa. Muốn để một người ngạo mạn như Lục Tư Nguyên thừa nhận chuyện đã vượt khỏi tầm tay của mình không phải là một việc dễ dàng, chuyện này hẳn là một đả kích rất lớn với anh.

Trong đầu Lăng Hàm không ngừng nghĩ xem rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến chuyện đàm phán của anh không ngừng gặp trở ngại như vậy.

Hai người về tới chung cư, bỏ hành lý xuống xong, Lăng Hàm vội hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lục Tư Nguyên: “Trương Khải Hoa không chịu rót thêm vốn.”

Nói xong, Lục Tư Nguyên ngồi xuống sofa, hai tay nắm chặt, khẽ cúi đầu, trông có vẻ sa sút tinh thần.

Lăng Hàm thấy mặt anh lại gầy đi, dưới mắt là hai cái quầng mờ mờ, trong đầu cậu lập tức hiện lên dáng vẻ bôn ba mệt nhọc của Lục Tư Nguyên, khiến cậu đau lòng không thôi.


Cậu ngồi xuống cạnh Lục Tư Nguyên, khẽ vỗ lên lưng anh nói: “Có thể kể cho em biết tường tận mọi chuyện không?”

Nếu anh đã thừa nhận mọi chuyện không được thuận lợi, vậy cũng chẳng còn gì phải giấu giếm nữa cả. Lục Tư Nguyên trở tay nắm lấy tay cậu, không giấu giếm gì nữa, kể cặn kẽ lại mọi chuyện cho cậu nghe.

Hôm về đến thành phố A, chuyện đầu tiên mà Lục Tư Nguyên làm là liên lạc với bạn bè ở GMG, tiện thể nghe ngóng luôn chuyện rút vốn hạng mục liên quan tới “Hạ Thiên”, chứng thực sự việc đã thành ra như vậy. Sau đó, Lục Tư Nguyên lại nhờ người trung gian liên hệ với Chu Chấn Nam, mong có thể gặp mặt để đàm phán, nhưng tiếc là Chu Chấn Nam không chịu gặp anh.

Từ chuyện này có thể nhìn ra được việc Chu Chấn Nam đã quyết tâm rút vốn, hơn nữa cũng không chịu thay đổi quyết định.

Trước lúc về thành phố A, Lục Tư Nguyên còn ôm hy vọng mong Chu Chấn Nam có thể hồi tâm chuyển ý, dù sao thì “Hạ Thiên” cũng đã quay được quá nửa, nguồn đầu tư giai đoạn đầu lớn, bản thân anh cũng có chút địa vị ở GMG, hoàn toàn không phải khiến cho cả hai đều thiệt hại thế này.

Tuy Lục Tư Nguyên kiêu căng, tùy hứng, nhưng nếu là chuyện lớn anh sẽ luôn lấy sự nghiệp làm trọng, anh đã nghĩ ra đủ kiểu giải thích, chuẩn bị chịu nhận thiệt thòi với Chu Chấn Nam, coi như nể mặt ông ta để dễ nói chuyện, nào ngờ ngay đến gặp mặt thôi ông ta cũng không chịu.

Sau khi bị từ chối, Lục Tư Nguyên từ bỏ suy nghĩ đi tìm Chu Chấn Nam, anh tới tổng bộ của Ứng Thiên Media để tìm Trương Khải Hoa. Nhưng mọi chuyện vẫn không thuận lợi, bộ “Xuyên không tới tương lai” của Trương Khải Hoa cần một nguồn vốn lớn, còn phải triển khai các hoạt động khác thế nên không chịu tiếp tục rót thêm vốn cho “Hạ Thiên”.


Thương trường như chiến trường, lợi ích được đặt lên hàng đầu. Dù cho Lục Tư Nguyên có vừa mới tiếp nhận cổ phần của Quất Tử Media, thân thiết với Ứng Thiên Media, hai bên xưng anh em cũng đã lâu, nhưng lần này Trương Khải Hoa vẫn không chịu nhè ra. Lục Tư Nguyên không trách Trương Khải Hoa thấy chết không cứu, dù sao người ta cũng là người làm ăn, không phải nhà làm từ thiện. Sau vài lần đàm phán không kết quả, anh bắt đầu đi tìm nguồn đầu tư ngoài, nhưng kỳ lạ ở chỗ anh lại không tìm được ai cả!

Cho nên anh vẫn chôn chân ở thành phố A không về được.

Nghe Lục Tư Nguyên kể xong, Lăng Hàm kinh ngạc: “Tại sao lại không tìm được người đầu tư?”

Lục Tư Nguyên muốn địa vị có địa vị, được đánh giá không tồi, hơn nữa “Hạ Thiên” cũng đã tiến hành được hơn một nửa, theo lý mà nói phải dễ kéo được vốn đầu tư mới đúng, tại sao đi đến đâu cũng gặp trắc trở?

“Vì Chu Chấn Nam không cho những người khác giúp anh, ông ta đánh tiếng ra ngoài, chẳng ai dám đắc tội với ông ta cả.” Lục Tư Nguyên lạnh lùng nói, trong mắt ẩn chứa chút tức giận: “Anh vốn tưởng ông ta muốn anh nhượng bộ thôi, giờ xem ra không phải, ông ta muốn chỉnh chết anh thì đúng hơn.”

Đây là kết quả mà không ai lường trước được, tốt xấu gì Lục Tư Nguyên cũng là cổ đông của GMG, hơn nữa địa vị cũng không thấp, sức kêu gọi lớn, giờ lại chỉ vì một chuyện thanh minh cho Bạch Tử Sách mà bị đánh ngã đến bước đường này, thật sự khiến người ta không khỏi kinh ngạc. Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là không ngờ Chu Chấn Nam lại ra tay độc ác như vậy.

Lăng Hàm được chứng thực chuyện đã rơi vào tình huống xấu nhất, tim cậu thắt lại, không ngờ chỉ vì Lục Tư Nguyên ra mặt thay cậu mà lại bị Chu Chấn Nam trả thù, cậu khó chịu đến mức không thể thở nổi.

GMG là ông trùm lớn nhất trong giới này, nếu Chu Chấn Nam đã nói không cho Lục Tư Nguyên đường sống thì sẽ không có ai dám ra mặt thay cho Lục Tư Nguyên để đắc tội với ông ta, chuyện này đối với nghệ sĩ mà nói chính là một đả kích chí mạng.

Nhất thời, Lăng Hàm không thể nghĩ ra cách nào hay ho cả.

Cậu nghĩ nhất định là Chu Bắc Hiền có đổ thêm dầu vào lửa, nếu không tại sao Chu Chấn Nam phải dứt khoát như vậy.


“Anh không sao đâu.” Có lẽ nhìn ra được cậu đang buồn, Lục Tư Nguyên lại an ủi cậu: “Chẳng có chuyện gì là không giải quyết được cả, cùng lắm thì cho tạm dừng ‘Hạ Thiên’ thôi.”

“Vậy sao được? Thời gian đầu đầu tư nhiều như thế, giờ mà bỏ thì tiếc lắm, hơn nữa tổn thất quá lớn.” Một khi dừng lại, mất tiền không nói, lại còn không thể chiếu trước lễ trao giải Kim Chi, như vậy sẽ không có khả năng được giải, tất cả các kế hoạch sẽ bị ảnh hưởng.

Lục Tư Nguyên nở nụ cười: “Đó chỉ là tình huống xấu nhất thôi, đầu tư thì làm gì có chuyện không lỗ.”

Lăng Hàm không nói nữa, đã đầu tư là sẽ có nguy hiểm, không ai có thể đảm bảo được việc mình sẽ không lỗ vốn, nhưng tính chất chuyện lần này thì khác, “Hạ Thiên” rơi vào tình cảnh khó khăn thế này là vì chuyện riêng của cậu.

Lục Tư Nguyên quan sát sắc mặt của cậu một hồi lâu, xoa đầu cậu: “Trước đó anh không nói cho em biết là vì sợ em lo, em đừng nghĩ nhiều, chuyện này không trách em.”

Lăng Hàm lắc đầu: “Anh đừng nói vậy, chính xác là vì em cho nên mới chọc giận Chu Chấn Nam mà.”

“Nghe anh nói hết đã.” Lục Tư Nguyên ngắt lời cậu: “Chuyện muốn đòi lại công bằng cho Bạch Tử Sách là anh cam tâm tình nguyện, dù biết có kết quả ngày hôm nay anh vẫn sẽ làm như vậy. Thứ hai, chuyện này là do Chu Chấn Nam không đúng, có lẽ ông ta đã bất mãn với anh từ lâu rồi, nếu không cũng sẽ không vì chút chuyện này mà bức anh đến như vậy, em tuyệt đối đừng đặt gánh nặng trong lòng.”

Lăng Hàm bật cười: “Thấy có chút tâm lý trách nhiệm không là gì, khả năng chịu đựng của em tốt lắm, chẳng lẽ anh tưởng em sẽ bị đả kích đến mức không gượng dậy nổi? Anh nên nói cho em biết, để em và anh cùng gánh vác chứ không phải một mình anh gánh mọi trách nhiệm. Anh phải biết, người ngồi trước mặt anh cũng là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất chứ không phải đóa hoa trong nhà kính.”

Nghe Lăng Hàm nói vậy, Lục Tư Nguyên ngẩn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận