Ảnh Đế Thị Phi

“Em không nhận được điện thoại của tôi?” Chu Thành kinh ngạc: “Lần nào tôi gọi cho em cũng bị báo là tắt máy hoặc đang bận…”

Nói tới đây anh ta bỗng dừng lại, sau đó kịp hiểu ra: “Em chặn số tôi rồi à?”

“Không.” Lăng Hàm trả lời theo phản xạ, cậu cầm điện thoại lên xem, không ngờ lại phát hiện đúng là đã chặn số Chu Thành.

Lăng Hàm: “…”

Chu Thành hung hăng: “Có phải là Lục Tư Nguyên làm không?”

Lăng Hàm vội nói: “Xin lỗi, hình như tại tôi không cẩn thận cài đặt sai.”

“Đừng có cãi hộ cậu ta!”

“Thật sự không phải tại anh ấy đâu, là tôi không cẩn thận… Ừm, không phải không cẩn thận, là khoảng thời gian trước chính tôi đã chặn số anh đấy.” Lăng Hàm quyết định gánh cái tiếng xấu này hộ Lục Tư Nguyên, vừa hay cũng có thể vạch rõ ranh giới với Chu Thành: “Khi ấy đầu óc tôi rất hỗn loạn, sợ phải nghe điện thoại của anh.”

Người ở đầu dây bên kia liền im lặng.

“Tôi đã nghĩ rất nhiều về chuyện bản thỏa thuận đó, tôi vẫn không thể đồng ý với yêu cầu của anh được.” Lăng Hàm cân nhắc câu từ, nói ra những lời mình đã chuẩn bị từ trước: “Lăng Hàm thật sự đã chết rồi, dù anh có đòi thân xác này thì cậu ấy cũng không thể trở lại, điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Giả dụ anh chỉ thích cơ thể trẻ trung thôi thì có rất nhiều người nguyện lao vào vòng tay anh, không việc gì cứ phải bám riết lấy tôi thế này. Nếu người anh thích là tôi thì tôi không thích người khác uy hiếp tôi…”

“Em không cần nói gì nữa.” Chu Thành ngắt lời cậu: “Hôm đó là tôi không đúng, tại tôi cuống quá, vì quá thích em nên mới dùng cách sai lầm như thế để níu giữ em, nhưng sau khi làm vậy tôi thấy rất hối hận. Tình yêu không phải cuộc mua bán, không phải là cuộc tranh luận trả giá giữa bên A và bên B, tại tôi luôn không nhìn nhận rõ điều này cho nên mới bỏ lỡ em.”

Những lời này của Chu Thành khiến Lăng Hàm rất kinh ngạc, một người cường thế, ngang ngược như Chu Thành mà lại nói ra những lời yếu thế vậy sao?

“Tôi đã nhận ra sai lầm của mình rồi, vậy nên em đừng không nghe điện thoại của tôi, cũng đừng không gặp tôi…”

Ơ kìa?


Lăng Hàm kinh ngạc trợn tròn mắt, không tin nổi phải cầm điện thoại lên nhìn cái tên trên màn hình, đích xác là Chu Thành. Nhưng không ngờ Chu Thành lại… lại cầu xin cậu?

Chuyện cậu chặn số, không nghe điện thoại của anh ta khiến anh ta bị đả kích đến vậy sao?

Cái giọng điệu đáng thương như thể một cô gái bị bỏ rơi đang đau khổ níu giữ bạn trai kia khiến Lăng Hàm bỗng có cảm giác mình như một gã tồi.

Cậu nhất thời mềm lòng.

Chần chừ một hồi, Lăng Hàm lên tiếng: “Anh đừng như vậy, không có chuyện tôi không nghe máy nữa đâu, chúng ta vẫn là bạn.”

“Gần đây cha tôi khiến tôi rất buồn.” Chu Thành đau khổ nói: “Lăng Hàm, em nói xem nếu một ngày nào đó tôi không còn là cậu cả hô mưa gọi gió của nhà họ Chu nữa, em còn muốn làm bạn với tôi nữa không?”

“Tất nhiên rồi.” Lăng Hàm kinh ngạc, trong lời nói của Chu Thành có hàm ý khác, chẳng lẽ Chu gia gặp biến cố gì rồi? Nghĩ tới giọng điệu đáng thương yếu đuối vừa rồi của Chu Thành, Lăng Hàm càng nghĩ càng bất an. Lẽ nào Chu Chấn Nam không chỉ nhắm vào Lục Tư Nguyên mà còn ra tay với Chu thành nữa?

“Tôi đã cảm nhận được việc giờ tôi không còn bạn bè gì nữa rồi.” Chu Thành đau buồn nói: “Bên cạnh tôi giờ chẳng còn ai, dù có đau khổ buồn tủi thì đến một người để nói chuyện cũng không có…”

“Sao lại thế được? Không phải tôi là bạn anh đây sao?” Lăng Hàm vội nói, có gì muốn nói thì mời anh nói, vừa hay tôi cũng đang muốn biết xem rốt cuộc Chu gia xảy ra chuyện gì đây.

“Em có chịu tới đây với tôi không?”

Lăng Hàm: “… Hở?”

Nếu giờ đi gặp Chu Thành, chắc Lục Tư Nguyên sẽ giận lắm.

Lăng Hàm cầm điện thoại do dự, nhưng nhanh chóng đưa ra quyết định.

Trước đó, Lục Tư Nguyên đã nói sẽ không can dự vào chuyện cậu làm bạn hay đi gặp mặt ai. Hơn nữa, hôm nay vì có chuyện nên cậu mới đi gặp Chu Thành. Tình trạng của Chu Thành có vẻ không ổn, nếu cứ mặc kệ lỡ xảy ra chuyện thì sao? Hơn nữa, cậu muốn nói rõ trước mặt anh ta, như vậy thì tốt hơn.

Ngẫm nghĩ một hồi, Lăng Hàm đồng ý tới chỗ Chu Thành. Chu Thành thấy vậy thì rất vui.

Lăng Hàm tới tòa chung cư quen thuộc, lúc lên cậu định dùng vân tay để mở cửa, ngập ngừng một hồi cuối cùng cậu chọn ấn chuông.

Cửa nhanh chóng được mở ra, Chu Thành xuất hiện trước cửa.

Trông sắc mặt của anh ta hơi tiều tụy, nhưng không có vẻ chán chường như trong tưởng tượng của Lăng Hàm, lúc thấy cậu mắt anh ta sáng lên.

“Mật mã không đổi.” Chu Thành đón cậu vào nhà.

Lăng Hàm “ừ” một tiếng, không tiếp lời.

Vào nhà mới phát hiện đồ đạc trong nhà rất gọn gàng sạch sẽ, không lộn xộn như trong tưởng tượng.

Lăng Hàm quay lại hỏi Chu Thành: “Xem ra Chu tổng sống vẫn tốt mà nhỉ.”

Chu Thành tình cảm đáp: “Gặp được em tinh thần liền tốt lên rồi.”


Lăng Hàm: “…”

Da mặt dày thật.

Lăng Hàm: “Chu tổng…”

Chu Thành: “Đừng gọi tôi là Chu tổng nữa, gọi Chu Thành là được rồi.”

Lăng Hàm: “…”

Cậu thấy không đỡ lại được, sao giờ? Không biết nên tiếp tục thế nào nữa.

Đang lúc không biết nên làm thế nào, Chu thành bỗng phụt cười, lắc đầu: “Phản ứng đúng là khác thật, kỳ quá, sao khi ấy tôi lại không phát hiện ra chút nào nhỉ?”

Lăng Hàm hơi ngẩn ra.

Chu Thành xua tay, đi vòng qua cậu để vào phòng, bóng lưng ấy hơi tiêu điều, Lăng Hàm phát hiện đúng là Chu Thành đã gầy đi một chút.

Vừa rồi, cậu tưởng Chu Thành muốn lừa cậu cho nên mới cố tình nói mình không ổn, giờ xem ra mình nghĩ người ta xấu quá rồi. Nhưng cậu cũng không dám lơ là, người trước mặt không phải là người bình thường, dù có ốm đau cũng là một con sói, không cẩn thận sẽ bị cắn.

Giờ anh ta đang tỏ ra yếu ớt, chưa biết chừng anh ta đang muốn gạt bỏ sự đề phòng của mình.

Lăng Hàm thầm nghĩ.

“Ngồi đi.” Chu Thành làm một động tác mời.

Lăng Hàm đứng một lúc, dè chừng đi tới một cái ghế sofa khác để ngồi.

Chu Thành chú ý thấy dáng vẻ của cậu, không khỏi cười khổ: “Xem ra tôi không còn chút uy tín nào trong lòng em nữa rồi.”

Lăng Hàm nói: “Chúng ta là bạn.”


“Chỉ vậy thôi, đúng không?” Chu Thành nói nốt giúp cậu vế còn lại.

Lăng Hàm muốn nói “phải, phải lắm”, nhưng khi đối diện vối đôi mắt u ám kia, cậu lại không nói ra được.

“Chuyện bản thỏa thuận…”

“Đừng nhắc tới nữa.” Chu Thành phất tay, cắt ngang lời Lăng Hàm: “Em không phải lo, bản thỏa thuận đó là giả.”

Giả?

Lăng Hàm kinh ngạc.

Chu Thành nhìn sắc mặt cậu một lúc, hơi ngạc nhiên: “Em không biết?”

Lăng Hàm không biết nên nói gì, cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì lúc này.

Chu Thành hiểu ngay, anh ta chửi bậy một tiếng, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng: “Lục Tư Nguyên, lại là Lục Tư Nguyên giở trò, chuyện hôm đó là cậu ta tự làm, em căn bản không biết chuyện, mà điện thoại của tôi cũng bị cậu ta chặn mất.”

Chu Thành rất nhanh trí, anh ta nhanh chóng đoán ra sự việc. Lăng Hàm nghe thấy lời lẽ tức giận của anh ta liền đoán ra được tình hình, cậu bảo vệ Lục Tư Nguyên theo bản năng: “Tôi đồng ý cho anh ấy làm vậy.”

Tiếng bước chân của Chu Thành dừng lại, anh ta quay lại, ánh mắt sâu hun hút: “Cậu ta tốt thế à, đáng để em lúc nào cũng bảo vệ cậu ta như vậy sao?”

Lăng Hàm không hề do dự gật đầu.

Chu Thành sững sờ, gần như không ngờ đến việc Lăng Hàm không hề do dự chút nào, một lát sau anh ta đỡ trán bật cười: “Đúng là vậy nhỉ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận