Ảnh Đế Thị Phi

“Bước ngoặt chính là khi Lục Tư Nguyên cũng cho rằng Bạch Tử Sách bị người ta hãm hại, cũng không cho rằng anh ấy sẽ làm ra chuyện như vậy.” Lăng Hàm nói dối không chớp mắt: “Anh ấy đã bắt đầu điều tra chân tướng từ lúc đó, tất nhiên tôi cũng muốn gia nhập, nhưng khi đó anh ấy không tin tôi, giữa chừng xảy ra rất nhiều chuyện, sau này anh ấy mới đồng ý cho tôi tham gia vào công tác điều tra của anh ấy, cho nên chúng tôi mới cùng nhau lên tiếng đòi lại công bằng cho Bạch Tử Sách.”

Những câu này đã được nghĩ sẵn từ trước, Lăng Hàm vận hết mười hai vạn điểm diễn xuất ra để đảm bảo người nghe tin sái cổ.

“Cậu nói Bạch Tử Sách là thần tượng của cậu, cậu muốn đòi công bằng cho cậu ta, nhưng tại sao Lục Tư Nguyên phải hy sinh vì Bạch Tử Sách?” Chu Chấn Nam hỏi.

Từ đầu đến cuối, đôi mắt của Chu Chấn Nam rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt đã không còn lạnh như đóng băng giống lúc trước nữa.

Lăng Hàm thở phào, tỏ vẻ kinh ngạc: “Ông không biết sao? Lục Tư Nguyên và Bạch Tử Sách là bạn bè mà.”

Nghe thấy lời giải thích như vậy, lông mày của Chu Chấn Nam khẽ nhíu lại.

Ánh mắt của Chu Thành quét thẳng lên người Lăng Hàm, cảm xúc khá phức tạp.

Khóe miệng Chu Bắc Hiền khẽ nhếch lên.

“Bạn bè?” Chu Bắc Hiền đáp: “Tôi nhớ hai người họ trước nay không hợp, gặp mặt chẳng nói năng gì, rất nhiều người đồn ngoài đời họ không vừa mắt nhau lẫn nhau, sao đột nhiên biến thành bạn bè rồi?”


Lăng Hàm không hề hoảng loạn: “Đó là diễn cho người khác thấy thôi, ban đầu quả thực có chút lục đục, sau này lại thành bạn tốt. Mọi người nghĩ mà xem, họ vốn không có thâm thù đại hận gì, lấy đâu ra mà không vừa mắt?”

Lăng Hàm trả lời trôi chảy, hơn nữa cũng đưa ra lời giải thích rất ổn thỏa.

Thái độ của Chu Chấn Nam vẫn lạnh như nước đá, nhưng ông ta chịu đặt câu hỏi cho Lăng Hàm tức là ông ta đã chịu nghe Lăng Hàm nói chuyện. Còn việc ông ta tin hay không, ấy lại là một chuyện khác.

“Tôi và Lục Tư Nguyên biết được chân tướng mới báo cảnh sát, rồi công khai thông tin trên Weibo, thu hút phản hồi khá lớn. Lúc đó, tuy rằng chúng tôi đã có chứng cứ trong tay, nhưng suy xét đến ảnh hưởng, không muốn làm tổn hại danh dự của Chu tổng nhỏ, càng không muốn tổn hại danh tiếng của GMG, cho nên chưa từng công bố hung thủ là ai.”

Nói đến đây, cậu liếc trộm sắc mặt Chu Chấn Nam, thấy mặt mũi ông ta đã hòa hoãn đi khá nhiều. Khi ấy, cậu và Lục Tư Nguyên không chỉ đích danh ai là hung thủ quả thực cũng vì nguyên nhân suy xét tới GMG, dù gì GMG cũng là ông chủ của họ.

“Chúng tôi suy xét điều này chưa được chu đáo, trên mạng đủ dạng người, câu gì họ cũng dám nói, ai cũng đoán mò về hung thủ. Có người cảm thấy Chu tổng lớn là hung thủ, lúc này Chu tổng lớn không thể không tham gia vào quá trình điều tra.”

Chu Thành liếc nhìn Lăng Hàm, tiếp lời cậu: “Lăng Hàm nói đúng, con tham gia vào vụ này quả thực là bị ép buộc, nhưng nếu nói không có ý đồ riêng thì là giả. Cha à, năm đó con mới thích một người đàn ông thôi cha đã gửi con ra nước ngoài, bây giờ em con quậy một vụ động trời như thế, cha không những cho nó tiếp tục đi làm ở GMG mà còn cảm thấy con làm sai, như thế là không công bằng.”

Trước giờ Chu Thành chưa từng tỏ thái độ mềm mỏng với ông cụ, nếu không đã không ồn ào tới mức bị tống ra nước ngoài rồi đày xuống miền Nam, dù gì anh ta cũng là con trai do vợ cả của ông ta sinh ra, nếu không phải tính cách quá ngang bướng, chắc cũng không mất lòng cha đến mức này.


Nếu anh ta miêu tả mình như một bông sen trắng vô tội bị kẻ khác ép buộc chắc chẳng ma nào tin, chi bằng thừa nhận mình có tư tâm tư lợi, nói thẳng nói thật, chưa biết chừng sẽ được Chu Chấn Nam tin tưởng.

Chu Chấn Nam không nén được tiếng thở dài: “Càn quấy!”

Nhưng không có vẻ gì là giận dữ.

Lăng Hàm và Chu Thành đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Chu Bắc Hiền tháo kính, cúi đầu nhận lỗi: “Cha ơi, tất cả đều là lỗi của con, chỉ trách con trẻ người non dạ, làm việc không suy tính thiệt hơn mới gây ra hậu quả như ngày hôm nay, nếu như thời gian quay ngược lại được, con sẽ không phạm phải lỗi lầm tương tự nữa...”

Ngôn từ của hắn thành khẩn, giọng nói khiêm nhường. Câu nói này có ý rằng, đó chỉ là lỗi hắn đã phạm phải ở cái tuổi hỉ mũi chưa sạch, nếu đã qua rồi thì đừng truy cứu thêm nữa.

Nghe thôi đã thấy sôi gan.


Lăng Hàm bước lên trước một bước mà nói: “Trẻ người không hiểu chuyện không thể là cái cớ để phạm sai lầm, một năm trước anh đã ba mươi rồi, còn đòi trẻ người non dạ? Anh không phải phạm lỗi, mà là phạm tội! Anh vu cáo Bạch Tử Sách, hại chết anh ấy! Trẻ người không hiểu chuyện là phạm tội, thế thì tất cả tội phạm thiếu niên trên thế giới này có thể không cần chịu trách nhiệm nhỉ?”

Giọng điệu hùng hổ ấy đã thể hiện được cơn giận của bản thân cậu.

Nhưng Chu Bắc Hiền không biện bạch như dự đoán mà quay lại nói với Chu Chấn Nam: “Cha, Lăng Hàm nói có lý, ai cũng phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình, không thể tìm lý do để thoát tội, cho nên, con quyết định từ chức, về nhà đóng cửa kiểm điểm.”

Lăng Hàm khựng lại.

Chu Chấn Nam khoát khoát tay: “Đừng nói mấy câu giận lẫy.”

Lăng Hàm lập tức hiểu ra dụng ý của Chu Bắc Hiền, mình hùng hổ như vậy sẽ có vẻ quá sắc bén, Chu Bắc Hiền bèn lấy lùi làm tiến, kiên quyết thừa nhận sai lầm để lấy hảo cảm từ Chu Chấn Nam. E rằng hắn đã thừa nhận sai lầm không chỉ một lần, cho nên Chu Chấn Nam mới đứng về phía hắn như vậy.

Với tình hình như hiện tại, trông mình như kẻ vác gậy đuổi đánh tận nhà, ép hỏi con trai ông ta, mà dạng người quyền cao chức trọng như Chu Chấn Nam chắc chắn sẽ thấy không thoải mái.

Lăng Hàm nhanh chóng tính toán trong đầu, mục đích đến đây hôm nay không phải để công kích Chu Bắc Hiền, mà là để Chu Chấn Nam không rút vốn khỏi dự án “Hạ Thiên” nữa, tuy rằng rất ghét Chu Bắc Hiền, nhưng hắn thực sự không phải mục tiêu của chuyến đi lần này.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Lăng Hàm nhanh chóng thay đổi sách lược, nói với Chu Chấn Nam: “Chủ tịch, ban nãy tôi nhất thời kích động. Mọi người đều biết con người tôi trước nay không có đầu óc, làm việc xốc nổi, mong ông đừng để bụng. Hôm nay tôi đến đây không phải để làm khó Chu tổng nhỏ, mà là mong muốn chủ tịch đừng rút vốn khỏi ‘Hạ Thiên’. Ông chưa tận mắt xem tại trường quay, “Hạ Thiên” thực sự là một tác phẩm xuất sắc, có thể nhắm vào giải thưởng Kim Chi năm nay.”

Lúc này có người bên cạnh Chu Bắc Hiền lên tiếng: “‘Hạ Thiên’ do Quất Tử Media sản xuất, cho dù có đạt giải cũng là Lục Tư Nguyên thu về cả danh lẫn lợi, có liên quan gì đến GMG?”


Lăng Hàm đáp: “Không thể nói như vậy được, GMG là nhà đầu tư của ‘Hạ Thiên’, nếu ‘Hạ Thiên’ có thể thu được cả danh lẫn lợi, GMG cũng được lợi, đúng không nào? Huống hồ GMG đã đầu tư một phần vốn rồi, bây giờ rút vốn chỉ lỗ chứ không lãi, chẳng được lợi gì với tất cả mọi người. Chi bằng tiếp tục rót vốn, ai cũng có lợi.”

Chu Chấn Nam đột nhiên hỏi: “Lăng Hàm, cậu tích cực biện hộ cho ‘Hạ Thiên’ như thế, thậm chí không ngại bơi vào nhà họ Chu để khuyên tôi ngừng rút vốn khỏi dự án này, tôi muốn hỏi tại sao cậu phải làm vậy? Cậu và Lục Tư Nguyên có quan hệ gì?”

Cuối cùng cũng gãi đúng chỗ ngứa rồi, Lăng Hàm đợi câu hỏi này mãi. Chỉ cần phủi sạch quan hệ với Chu Thành, tất nhiên Chu Chấn Nam sẽ xóa bỏ hoài nghi.

Lăng Hàm hắng giọng rồi nói: “Không giấu gì chủ tịch, tôi và Lục Tư Nguyên ở bên nhau rồi.”

Câu nói này không khác gì sấm sét giữa trời quang, tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Từ trước đến nay, Lục Tư Nguyên có rất ít scandal, hơn nữa những người có mặt ở đó đều là nhân lực nòng cốt trong giới, đương nhiên họ biết anh chưa từng yêu đương, bây giờ Lăng Hàm đột nhiên nói hai người đã ở bên nhau, chẳng ai tin được.

“Không phải chứ?” Một người chắc hẳn là trợ lý thốt lên.

Lăng Hàm đáp rất thản nhiên: “Tất nhiên là thật, nếu như không tin có thể hỏi lại anh ấy.”

Ánh mắt của đám đông lướt về phía Chu Thành đang đứng lặng như bị thóc bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận