Ảnh Đế Thị Phi

Lăng Hàm lau mặt, mỉm cười: “Em vui quá, này, Lục Tư Nguyên, cuối cùng em cũng hiểu vì sao ông trời lại để em trở về, có lẽ ông trời để em trở về không phải là vì để có thể báo thù, cũng không phải để em trở lại đỉnh cao mà có lẽ là để cho em gặp được anh! Có lẽ em về được cũng là nhờ anh cầu khẩn với trời cao đấy! Nếu không em thật sự không nghĩ ra vì sao em có thể trở về...”

Lăng Hàm còn chưa dứt lời đã bị ôm chặt lấy.

Lăng Hàm ngơ ngác: “... Tư Nguyên?”

Cậu có thể cảm nhận được người đang ôm cậu run rẩy, dường như cậu đã nói trúng cái gì đó rồi.

Lục Tư Nguyên chắc sẽ không...

“Anh khóc à?” Lăng Hàm ngu ngơ hỏi.

Lục Tư Nguyên buồn bực đáp: “Không.”

Lăng Hàm đẩy anh ra, ngẩng đầu nhìn thì thấy quả nhiên hai con mắt của anh ửng đỏ.

Đáng sợ! Cái người đàn ông cao ngạo như một con rắn độc này mà cũng có ngày rơi nước mắt!

Lăng Hàm mờ mịt không biết phải làm thế nào đưa tay vuốt ve gương mặt của anh: “Đừng khóc... anh đừng khóc... khóc nhìn như đồ ngốc ấy.”

Lục Tư Nguyên cười nhạo cậu: “Em không tự nhìn lại mình trong gương đi, cũng khóc y như đứa ngốc.”

Hai người họ nhìn nhau rồi cười ha hả.

Gió biển mang tiếng cười bay vào đại dương.

Vương Việt cầm theo vài chai rượu đi tới bên cạnh hai người: “Tôi nói này Tư Nguyên, cậu nhát thật đấy, được cầu hôn thì cũng thôi đi mà còn bị làm cho khóc, thật muốn chụp một tấm ảnh để làm kỷ niệm!”

Lục Tư Nguyên cướp lấy rượu, nhướng mi nói: “Cút đi.”


Vương Việt giơ cao hai tay: “OK OK, tôi không làm bóng đèn là được chứ gì.”

Lăng Hàm có chút ngượng ngùng, cậu mở nắp chai rượu rồi đưa cho Vương Việt: “Cùng uống đi!”

“Ui chao, thế thì tôi không khách sáo đâu.” Vương Việt cười lớn.

Lăng Hàm: “Rõ ràng là anh mời chúng tôi đi thuyền uống rượu, sao có thể nói khách sáo gì chứ.”

Lục Tư Nguyên cũng cười: “Được rồi, cùng uống cho vui.”

Ba người họ ngồi trên boong tàu, vừa uống rượu vừa trò chuyện với nhau. Dựa theo những gì Vương Việt tự giới thiệu thì anh ta chính là một tên gian thương đầu cơ trục lợi, đi khắp thế giới buôn bán một số thứ, đường gì cũng có.

Từ đầu đến cuối Lăng Hàm đều chìm trong trạng thái cực kì hưng phấn, nhất là sau khi uống vài chén thì dường như đầu óc cậu nóng lên, cháy hừng hực, khiến cả người cậu cũng nóng rực. Chắc Lục Tư Nguyên cũng rất vui nên uống cũng nhiều, Vương Việt thì hoàn toàn là một con ma men.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lăng Hàm phát hiện mình đang đắp một cái áo choàng dài, chắc là của Lục Tư Nguyên, còn Lục Tư Nguyên với Vương Việt thì vẫn nằm dài trên boong tàu.

Ngủ một giấc dậy, Lăng Hàm liền nhớ tới những chuyện mình đã làm tối quá, quẫn đến mức muốn nhảy từ thuyền xuống biển cho xong.

Không ngờ cậu lại cầu hôn Lục Tư Nguyên!!!

Con đờ mờ cậu điên rồi mới cầu hôn!!!

Quan trọng là Lục Tư Nguyên đã đồng ý!

Anh đồng ý rồi!

Lăng Hàm vừa khẩn trương vừa hối hận vừa kích động vừa hưng phấn, đủ lại tâm tình giống như một khay đồ gia vị bị đổ trộn lẫn vào nhau trong lòng cậu.

Thế quái nào gan của cậu lại to như vậy!


Cậu căn bản chưa hề chuẩn bị xong chuyện kết hôn mà!

Liệu Lục Tư Nguyên có cho rằng cậu đang ép buộc anh không?

Nếu như bây giờ cậu nói còn chưa sẵn sàng kết hôn liệu có bị anh đánh chết không?

Lăng Hàm đập đầu xuống đất.

Đều do quang cảnh đêm hôm qua quá đẹp...

Lại còn uống rượu...

Đờ mờ, đầu óc cứ như bị động kinh ấy.

Nhưng mà nếu anh quên thì tốt rồi!

Lúc Lăng Hàm còn đang đau đầu thì Lục Tư Nguyên trên boong tàu mở mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Lăng Hàm.

Lăng Hàm: “...”

Lăng Hàm cứng ngắc nói: “Anh tỉnh rồi à?”

Lục Tư Nguyên ngồi dậy, đưa tay day day huyệt Thái Dương: “Tối qua uống nhiều rượu quá, đau đầu ghê.”

Lăng Hàm nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi: “Anh còn nhớ chuyện đã xảy ra tối qua không?”

Lục Tư Nguyên nhàn nhạt ừ một tiếng.


“...” Lăng Hàm xoắn xuýt đứng lên, không biết nên mở miệng như thế nào.

“Tôi hôm qua em đã cầu hôn anh.” Lục Tư Nguyên nói.

Quả nhiên anh nhớ rõ!

Lăng Hàm ồ một tiếng, cẩn thận nói: “Ngày hôm qua em uống say...”

Lục Tư Nguyên thấy cái bộ dạng cẩn thận, vểnh mông kia là biết cậu đang muốn làm gì, anh thản nhiên nói: “Chẳng lẽ em muốn đổi ý?”

Lăng Hàm nghẹn thở, cẩn thận quan sát sắc mặt của Lục Tư Nguyên một lúc rồi nói dò: “Em uống nhiều quá...”

Lục Tư Nguyên còn chẳng thèm chớp mắt: “À, muốn không chịu trách nhiệm sao? Rất nhiều thằng đàn ông khốn nạn mượn cớ say rồi lên giường với con gái nhà người ta, lúc trở mặt lại lấy cớ là uống nhiều...”

Biểu cảm của Lăng Hàm rất phức tạp, nếu như cố gắng hình dung thì chính là một chữ “quẫn”.

Nếu Lục Tư Nguyên đã nói như vậy thì Lăng Hàm nào có dám đùn đẩy nữa. Cậu cảm thấy chắc chắn Lục Tư Nguyên không thể nào có khả năng vừa về nước đã kết hôn đâu nhỉ.

Ha ha, anh sẽ không làm như vậy đâu nhỉ?!

... chắc là không đâu?!

Lục Tư Nguyên: “Ngày mai chúng ta sẽ trở về.”

Lăng Hàm: “Hả? Chẳng phải đã nói là ở thêm hai ngày sao?”

Lục Tư Nguyên nhướng mày: “Nhân lúc rảnh rỗi, chúng ta qua Mỹ đăng ký kết hôn còn hôn lễ thì để sau này làm cũng được.”

Lăng Hàm: “...”

Đờ mờ!

Đờ mờ!

Đờ mờ đờ mờ!


Thật sự phải kết hôn ngay lập tức sao?

“Khoan đã.” Lăng Hàm vươn tay “Nhĩ Khang”: “Chúng ta đâu cần phải gấp gáp như vậy chứ?!”

Lục Tư Nguyên sầm mặt xuống: “Em không muốn? Lăng ngốc, anh nói cho em biết, chính em là người quỳ xuống đất cầu xin anh kết hôn với em chứ không phải anh cầm dao kề cổ ép bức em! Hơn nữa hôm qua anh cũng đã hỏi em có nghiêm túc không, em trả lời là có! Vốn dĩ anh cũng không muốn đồng ý, thế nhưng em đã có thành ý như vậy anh cũng đành đáp ứng, hiện giờ em lại nói với anh rằng em muốn đổi ý, có lầm không? Em nghĩ em là ai, muốn kết hôn thì kết hôn, muốn không kết hôn thì sẽ không kết hôn, đem cầu hôn ra làm trò đùa đấy à? Anh nói cho em biết, chuyện hôn nhân này em muốn cũng sẽ kết hôn mà không muốn cũng phải kết hôn.”

Lăng Hàm bị mắng như cháu trai, cậu rụt cổ lại không dám ho he nửa lời, trong lòng thầm nghĩ muốn quay ngược thời gian trở lại buổi tối hôm qua, đánh chết bản thân cậu lúc đang đầu óc không rõ ràng ấy.

Xong rồi, giờ thì hay rồi.

Muốn hối hận cũng không hối hận được nữa.

“Ý của em không phải như vậy.” Lăng Hàm thấy Lục Tư Nguyên bắt đầu nổi giận lập tức đeo luôn khuôn mặt tươi cười rồi nhỏ giọng lấy lòng: “Anh xem, kết hôn là chuyện lớn, đâu cần phải vội vàng như vậy. Chúng ta vất vả lắm mới được nhìn cảnh sắc nguy nga như thế này, nếu cứ thế mà về chẳng lẽ không cảm thấy đáng tiếc sao? Nếu không chúng ta cứ ở thêm hai ngày, ở lại chơi mấy ngày theo đúng kế hoạch rồi hãy về?”

“Sau đó chúng ta đã không còn thời gian đi đăng ký kết hôn nữa.” Lục Tư Nguyên không chút biến sắc nói thẳng suy nghĩ của cậu ra.

Lăng Hàm đau khổ nói: “Anh đừng như vậy nữa được không? Không phải là em không muốn kết hôn với anh mà là kết hôn thật sự là chuyện lớn, không thể vội vàng... ít nhất... ít nhất cũng phải gặp gỡ người nhà của anh đã chứ?!”

Đúng vậy, cậu còn chưa gặp cha mẹ của Lục Tư Nguyên thì làm sao có thể kết hôn được? Nhỡ đâu hai người họ không đồng ý thì làm sao bây giờ?

“Gặp bọn họ làm gì, em kết hôn với anh chứ đâu có kết hôn với cha mẹ anh.” Lục Tư Nguyên khoanh tay trước ngực, nói.

“Này này, cũng phải biết tôn trọng trưởng bối chứ?” Lăng Hàm muốn khóc ròng.

Lục Tư Nguyên nhíu mày trầm tư một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi.”

Lăng Hàm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Vương Việt nằm bên cạnh khẽ động đậy, sau đó ngồi dậy, cảm khái nói: “Các người thật là, lề mà lề mề cả nửa ngày, hai người không biết giả vờ ngủ là chuyện khó khăn như thế nào sao?

Thì ra Vương Việt đã tỉnh từ lâu rồi!

Lăng Hàm bất đắc dĩ, gãi gãi đầu không biết nên trả lời như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận