Editor: TinyCloud
***
"À...cái gì?!" An An kịp phản ứng lại, "Đường Đường, em gặp anh ta khi nào?"
"Mới vừa rồi thôi ạ, Giang ảnh đế đến thăm đạo diễn Lâm, vừa hay em gặp phải." Còn cùng cô chào hỏi và bắt tay, nhìn qua có vẻ là người dễ ở chung.
"Đường Đường à, chị nói em nghe, trong cái giới này đàn ông tốt không nhiều, em đừng tiếp xúc nhiều với bọn họ."
Làm một người trợ lý so với mẹ ruột còn giống hơn, An An nhất quyết không để Đường Đường nhà mình tiếp xúc với mấy tên đàn ông thúi đó, tránh bị bọn họ dạy hư.
"A, được ạ."
An An thấy cô đồng ý, trong lòng có chút vui vẻ, từ túi đồ cá nhân lấy ra một viên kẹo đưa cho cô, "Đường Đường, hôm nay đóng phim vất vả, đây, ăn một viên đi."
Mắt Khương Đường nháy mắt sáng lên, nhận lấy, "An An, chị là tốt nhất."
An An biết cô thích nhất là kẹo đường.
Chẳng qua chị Văn lúc trước từng dặn cô ấy, không được cho Đường Đường ăn quá nhiều kẹo ngọt.
Ngay cả cha mẹ của cô cũng từng dặn, thân thể Đường Đường có chút đặc biệt, không được ăn quá nhiều đường, hơn nữa còn là nghệ sĩ, vẫn nên quan tâm đến hình tượng.
Đường Đường lại không thể ăn kiêng, sẽ ảnh hưởng sức khỏe, nên bình thường cô ấy đều không cho cô ăn quá ngọt.
Nhưng An An dù gì vẫn là một cô gái.
Bình thường Đường Đường muốn ăn kẹo liền làm nũng với cô ấy, cô ấy liền vứt bỏ nguyên tắc, cho cô vài viên kẹo.
"Chị ra ngoài xem bọn họ chuẩn bị tới đâu rồi, em cứ ngồi đây, một lát lại ra ngoài."
"Dạ được." Khương Đường thấy An An ra khỏi cửa, liền đem giấy gói kẹo mở ra, trùng hợp là vị xoài mà cô thích.
Chuyện An An vừa nhắc nhở, bản thân cô hiểu rất rõ.
Cô cũng không phải trẻ con, vào giới giải trí đã lâu, ai tốt ai xấu, cô vẫn phân biệt rõ ràng.
Chẳng qua mỗi lần cô ngoan ngoãn nghe lời, An An liền khen thưởng cô bằng một viên kẹo.
Chỉ cần được ăn đồ ngọt, ngốc một chút cũng tốt.
Cô cũng không ngại giả ngốc.
***
Giang Kỳ bước tới, liền nhìn thấy cô gái nhỏ híp đôi mắt, trong miệng giống như đang ăn gì đó.
"Thích ăn ngọt à?"
Giọng nói đột nhiên phát ra, khiến cô thiếu chút nữa nuốt viên kẹo xuống.
Cô nhìn về phía phát ra âm thanh, đôi mắt mở to, xem ra là bị làm cho giật mình rồi.
"Tiền bối? Sao anh lại ở đây?"
Bị lạc đường sao?
"Thế nào? Tôi không thể đến chỗ này à?" Anh bước vào, không tiếng động khoá trái cửa phòng hoá trang lại.
Khương Đường chú ý động tác của anh, ngạc nhiên trừng to mắt.
Nếu như không có gương mặt này, nhìn vào hành vi của anh, nhất định bị cho là một kẻ lưu manh.
Người nào đó thiếu chút nữa trở thành "kẻ lưu manh" đi đến trước mặt cô gái nhỏ, vươn tay: "Chào cô, tôi là Giang Kỳ."
"Tôi biết, tiền bối, lúc nãy ở bên ngoài không phải anh đã nói rồi sao!" Khương Đường khó hiểu nhìn vị tiền bối trước mặt này.
Thấy cô gái nhỏ không vươn tay như mình nghĩ, anh trực tiếp nắm lấy bàn tay đang rũ một bên của cô, "Không giống nhau, bây giờ chỉ có hai chúng ta."
Giang Kỳ nhìn cô gái nhỏ trước mặt chỉ cao ngang ngực mình, trong mắt hiện lên chút thâm tình khó che giấu được.
Đáng tiếc Khương Đường lại như vô tình mà né sang một bên, bàn tay nhỏ mềm mại cũng cách anh một khoảng xa, "Tiền bối, là do anh lớn tuổi nên trí nhớ có chút kém đúng không?"
Mấy câu này của cô gái nhỏ giống như mũi tên, "vèo" một cái đâm trúng tim anh, khiến anh có chút hoài nghi, mình thật sự già rồi sao?
Anh năm nay 28 tuổi, ở trong giới giải trí cũng coi như còn trẻ, chẳng qua---
Ánh mắt Giang Kỳ có chút thay đổi, cô gái nhỏ hình như chỉ mới 22.
6 tuổi, "cách nhau 3 tuổi như cách cả thế hệ", vậy nên cô với anh cách nhau tới 2 thế hệ.
Vấn đề này, xem ra có chút lớn.
Giang Kỳ thu lại suy nghĩ trong đầu, trả lời câu hỏi của cô, "Tuổi của tôi không lớn lắm, chẳng qua thân là tiền bối, liền quan tâm đến cô một chút."
Nói xong, chợt thấy ánh mắt cô nhóc trước mặt có hơi kỳ quái, chẳng lẽ lời giải thích của mình có vấn đề?
Khương Đường ngày càng cảm thấy vị tiền bối trước mặt này có chút khác thường, này là đang dùng lời kịch gì vậy?
Không lẽ đây là phương thức làm quen mới hiện nay? Khương Đường im lặng tự kiểm điểm chính bản thân, gần đây có phải mình lạc hậu quá không?
"Tiền bối..."
Khương Đường vừa định nói gì đó, giọng nói của An An ngoài cửa vang lên, "Đường Đường, em xong rồi chứ? Hiện trường đã chuẩn bị xong rồi!"
An An vốn muốn mở cửa bước vào, lại phát hiện cửa phòng ngoài ý muốn bị khóa trái, chẳng qua cô ấy không nghĩ ngợi nhiều, dù gì đây cũng là phòng hóa trang của Đường Đường, ngoài cô ấy và mấy người thân cận ra, người ngoài sẽ không tùy tiện vào phòng.
Điều cô ấy không ngờ chính là, người 'không tùy tiện' ở trong miệng cô ấy, đã vào phòng từ lâu rồi.
"Vâng ạ! Em ra liền đây!" Khương Đường không muốn để An An biết tiền bối Giang đang ở trong phòng cùng cô, liền nhanh chóng trả lời.
Đợi An An đi khỏi, Khương Đường xoay người nhìn Giang Kỳ trước mặt, bắt đầu đuổi người, "Tiền bối, anh mau đi đi, nếu không bị paparazi chụp được cái gì đó, sẽ rất thảm."
Thảm? Tại sao lại thảm?
Giang Kỳ mang vẻ mặt có chút vi diệu, anh dĩ nhiên muốn "bị chụp được cái gì đó", nhưng vẫn nhìn ra được cô gái nhỏ không tình nguyện lắm.
Anh hơi nhăn mày lại, quả nhiên bây giờ không phổ biến chuyện yêu đương với người lớn hơn mình.
Giang Kỳ lần đầu tiên trong đời hoài nghi chính bản thân mình, có phải mình già rồi nên không có sức hấp dẫn nữa, nếu không sao cô nhóc này nhìn thấy mình ngay cả chút phản ứng cũng không có? Cũng là lần đầu tiên anh vô cùng hy vọng cô có thể coi trọng nhan sắc này của anh như người hâm mộ ngoài kia vậy.
"Đường Đường, hình như em có chút không thích tôi?" Giang Kỳ mở miệng.
Khương Đường nghe thấy anh đột nhiên xưng hô thân mật, lại còn gọi cô bằng biệt danh, mày chau lại, giọng nói tràn đầy kháng cự, "Tiền bối Giang, tôi và anh hình như không quá thân thiết."
Ngừng một lúc, cô nói tiếp: "Nếu tiền bối muốn ở lại đậy, vậy tôi ra ngoài trước, anh đợi một lát rồi hãy ra ngoài." Khương Đường nói xong, không đợi người đối diện phản ứng, liền đi ra khỏi phòng hóa trang.
Giờ phút này cô vô cùng đồng ý với An An, đàn ông trong giới giải trí không ai là tốt đẹp.
Quả nhiên, nếu muốn hiểu thấu một người đàn ông, không chỉ nhìn vẻ bề ngoài của họ.
***
Giang Kỳ vừa ra trận đã thất bại, nhìn bóng dáng của cô gái nhỏ rời đi, hiếm khi cảm thấy ảo não.
Quả nhiên vẫn nên từ tốn một chút.
Cô nhóc chắc đã xem anh thành người tùy tiện mất rồi.
Nếu không, lần sau dùng mỹ nam kế?
Anh nhìn nhìn gương mặt mình trong gương.
Ừm, coi như tạm ổn, có thể dùng được.
Giang Kỳ, người được ca ngợi là nam diễn viên hoàn hảo nhất làng giải trí, đi đến đâu người hâm mộ cũng cuồng nhiệt săn đón.
Vậy mà giờ phút này, lại đứng trước gương, dùng từ "tạm ổn" để nói về gương mặt của mình.
Nếu để fans nghe được lời này, khẳng định tức đến hộc máu.
Nào chỉ có gương mặt, rõ ràng còn có cơ bụng nha!
Đẹp trai, cơ bụng tám múi cũng là một loại tài năng mà.
Chẳng qua đối với Giang Kỳ, thực lực là điều không thể bàn cãi.
Còn về phần gương mặt này, ừm, coi như chiếm một ít đi.
***
Khương Đường sau khi ra ngoài, mọi người đều đã chuẩn bị xong.
Cảnh này cô cùng nam phụ diễn chung với nhau.
Khương Đường gật đầu chào hỏi với Từ Nham.
Lâm Thịnh thấy cô, liền hỏi: "Khương Đường, đã thuộc lời thoại chưa? Chúng ta bắt đầu diễn!"
"Đã chuẩn bị xong rồi đạo diễn!" Khương Đường trả lời với đạo diễn cách đó không xa.
"Được! Mọi người vào vị trí của mình! Máy quay số 13, phân cảnh dự bị, bắt đầu!"
Cách đó không xa, Giang Kỳ dựa vào tường, mười phần nhập tâm nhìn cô gái nhỏ đang diễn, mày nhăn lại, có chút bất mãn.
Trình Viễn lặng lẽ đến gần, "Anh trai! Cậu có phải để ý đến Khương Đường rồi không?"
Nếu không, mấy hành động ngày hôm nay rất không phù hợp với tính cách của anh.
Hơn nữa, anh ta vừa rồi phát hiện, anh vậy mà lén đi vào phòng hóa trang của cô gái kia.
Hơn nữa còn vào đó rất lâu, không biết đã làm cái gì trong đó, đừng nói là đùa giỡn cô gái nhỏ nhà người ta nha!
"Đúng vậy.
Làm sao, anh định phản đối à?" Giang Kỳ thu tầm mắt từ trên người cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người nào đó.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, nội tâm Trình Viễn cười khổ, vội vàng lắc đầu, "Cậu thích ai là tự do của cậu, sao tôi lại phản đối chứ!"
Trong lòng yên lặng bổ sung, là do tôi không dám!
Không đúng, chính xác là do anh ta không có cơ hội phản đối! Làm việc cho tư bản, anh ta tuy là người đại diện, nhưng chẳng qua chỉ là danh xưng, căn bản không có quyền lên tiếng.
Nhưng mà đặc điểm của tư bản là gì? Là nhiều tiền nha!
Tuy rằng trong giới giải trí này, anh ta không phải người đại diện có tiếng nói nhất, nhưng lại là người đại diện lương cao nhất!
Tiếng nói gì đó, không cần cũng được!
Giang Kỳ rất vừa lòng với câu trả lời của anh ta, bỗng nhớ tới mục đích tới đây, khóe miệng hơi nhếch, nói: "Không phải Nguyên Chấn còn thiếu một nữ diễn viên sao, nói ông ấy liên hệ với Đường...!Khương Đường đi."
Trình Viễn không chút ngạc nhiên với quyết định của anh, chẳng qua còn chút lo lắng: "Nếu Nguyên đạo diễn không đồng ý thì làm sao?"
"Bảo phòng làm việc đầu tư thêm 5 vạn." Giang Kỳ nhàn nhạt mở miệng.
"Được thôi, tôi trở về liền bảo bọn họ làm."
Trình Viễn không nói thêm gì, trong lòng có chút cảm thán.
Nhìn xem, đây chính là kẻ có tiền! 5 vạn nói đầu tư là đầu tư!
Đợi Giang Kỳ quyết định xong, anh ta liền quay về phòng làm việc.
Còn anh thì vẫn ở lại phim trường xem cô gái nhỏ kia diễn xuất.
Cảnh này chính là cảnh sinh li tử biệt của nam thứ và nữ thứ.
Giang Kỳ nhìn cô gái nhỏ nằm trong ngực người đàn ông khác, trên mặt mang biểu tình hơi khó chịu.
Tại sao lúc trước anh lại từ chối bộ phim này chứ.
Không cần diễn nam chính, chỉ cần diễn cái vai nam phụ này cũng được.
Giang Kỳ lúc này có hơi hối hận, giống như đã quên lúc trước mặc cho đạo diễn thuyết phục anh diễn vai nam chính thế nào cũng không đáp ứng.
Giờ lại hối hận vì một vai nam phụ.
***
Khương Đường quay liền mấy cảnh nên có hơi mệt.
Vừa xong cảnh diễn, An An liền đem bình giữ nhiệt đến, lại mang áo khoác mỏng cho cô.
Khương Đường ôm bình, ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cảnh vừa rồi có một phân đoạn rơi xuống nước, nhưng người rơi là Từ Nham chứ không phải cô.
Cơ thể cô có tính hàn, mùa đông lại sắp đến, nên mỗi khi quay xong An An đều mang áo khoác nhỏ cùng bình giữ nhiệt đến để cô giữ ấm.
Nhìn thấy Từ Nham đi ngang qua mình, cô nhớ hình như cảnh tiếp theo cũng là của anh ta,
Khương Đường mím môi, sau đó nhỏ giọng bên tai An An: "An An, chị giúp em chuyện này......"
"Cái này, không được đâu Đường Đường.
Lỡ như bị nhìn thấy, sẽ có hiểu lầm.
Nếu như truyền ra bên ngoài sẽ có chuyện lớn!"
"An An, nếu như bị thấy thì cũng là thấy chị, bọn họ sẽ không nghĩ đến em.
Cùng lắm, nói chị là fans của anh ta là được rồi."
"Chị? Nếu chị là fans của anh ta, sợ rằng không sống qua tới ngày mai." An An một bên phàn nàn, một bên không tình nguyện đứng dậy đi về phía phòng hóa trang.
...
Từ Nham diễn xong một cảnh liền quay về phòng hóa trang thay trang phục khác.
Cảnh quay sau có anh ta, nên thời gian có chút gấp gáp.
Anh ta chẳng qua chỉ là một diễn viên nhỏ, dù lúc nãy bị ngâm nước nửa ngày, cũng không có tư cách oán giận.
Giờ phút này anh ta đang ngồi trong phòng, để thầy trang điểm hóa trang cho mình.
Thầy trang điểm vì anh ta làm ướt tóc giả nên tức giận một lúc lâu, còn phải dậm lại lớp trang điểm.
An An theo lời Đường Đường phân phó, mang một bình nước ấm đến phòng hóa trang chung.
Cô ấy vừa bước vào, mấy người ngồi trong phòng đều đồng loạt dừng động tác.
Một đám người mang vẻ mặt nịnh nọt đi tới, "Chị An, sao chị lại đến đây.
Khương cần gì sao?"
Cũng không còn cách nào, làm trợ lý cho một nghệ sĩ nổi tiếng, cô ấy tự nhiên cũng có giá hơn vài phần.
Trong cái vòng này luôn là như vậy.
Chẳng qua cô ấy cùng Khương Đường giống nhau, không thích nói chuyện cùng những người này.
An An không để ý đến bọn họ, nhìn nhìn bên trong, thấy được người mình cần tìm, liền đi tới trước mặt anh ta, sau đó đem bình giữ nhiệt đặt trên bàn, "Trong này có nước ấm.
Lúc nãy cậu ở dưới nước diễn hơi lâu, đừng để bị cảm mạo, ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim."
An An nói xong liền rời đi, để lại một đám người ngơ ngác, trợn mắt nhìn nhau.
Từ Nham là ai.
Chỉ là một diễn viên hết thời, vì cái gì bỗng nhiên được trợ lý của một nghệ sĩ nổi tiếng để mắt đến chứ.
Chẳng lẽ chỉ là sợ làm chậm tiến độ?
Mặc kệ là lý do gì, giờ phút này ánh mắt của bọn họ nhìn Từ Nham không ai giống ai.
Từ Nham như cảm nhận được ánh mắt của mọi người thay đổi, nhưng anh ta cũng không để bụng, thứ anh ta quan tâm lúc này là bình giữ nhiệt đột nhiên xuất hiện này.
Một cái bình màu hồng nhạt.
Anh ta duỗi tay vặn nắp bình, bên trong chứ đầy nước, vẫn còn hơi ấm tỏa ra.
Anh ta lấy một cái ly giấy, rót nước từ trong bình ra.
Nước ấm vẫn tốt nhất.
Dù chỉ là một ít nước đun sôi để nguội, nhưng giờ phút này anh ta lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
- -------
Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem Từ Nham là người phương nào
***Hết chương 4***.