Ảnh Đế Truy Thê!

Ngay sau khi máy bay vừa hạ cánh đã là hôm sau ở Hải thành, Cung Huyền Thương xuống máy bay vào phòng chờ liền gọi cho Lôi Hòa Nghi ngay.

- Anh về đến Hải thành rồi!

Lôi Hòa Nghi nghe anh đã về an toàn thì cũng yên tâm, nghiêng đầu kẹp điện thoại lên vai, tay lục đục bỏ đồ vào túi xách, đáp lại anh:

- Vâng, em cũng chuẩn bị ra sân bay đến New York đây ạ! Sau khi về nhà anh nhớ nghỉ ngơi lấy sức nhé, đừng vội lao vào công việc.

- Em yên tâm, anh có chừng mực, khi nào em lên máy bay?

- Hiện tại còn cách giờ khởi hành hai tiếng, em chuẩn bị ra sân bay hội họp cùng mọi người trước sau đó mới làm thủ tục…

- Bây giờ bên đó cũng còn sớm, em lên máy bay thì tranh thủ ngủ lấy sức nhé, qua đến New York lệch múi giờ em sẽ khó nghỉ ngơi hơn.

- Vâng, dù sao không có anh bên cạnh em cũng sẽ khó ngủ hơn…

- Anh để em tự do với đam mê nhưng em phải lấy sức khỏe của mình đặt lên hàng đầu có biết chưa, không thể vì công việc mà làm bất chấp không kể thời gian nghỉ ngơi ăn uống nhé, anh sẽ nhờ Vincent và Iris trông chừng em!

- Dạ, em biết rồi!

- Ngoan!

- Em gọi xe rồi nên sắp phải lên đường, anh cũng xem rồi về nhà đi ạ!

- Đợi em lên xe rồi anh về!

- Tùy anh thôi…

Lôi Hòa Nghi khẽ cười qua điện thoại, kiểm tra ví tiền của mình sau đó chợt nhớ ra điều gì liền nói với Cung Huyền Thương:

- Đúng rồi anh à, hôm qua lúc sắp xếp giấy tờ tùy thân bỏ vào bóp cho anh em đã bỏ luôn thẻ đen anh đưa em lần trước vào bóp anh luôn rồi, anh nhớ kiểm tra nhé!

- Thẻ đen… là thẻ đen của ngân hàng JP Morgan Chase sao?

- Vâng!

Cung Huyền Thương một tay cầm điện thoại một tay lấy bóp trong túi ra, sau đó nghiêng đầu giữ điện thoại mở bóp ra xem:

- Anh thấy rồi, em yên tâm… nhưng mà không phải anh đã tặng em rồi sao, bây giờ lại chạy vào ví anh thế này?

- Xem như em bất cẩn đi… nhưng mà cũng chẳng vấn đề gì mà anh. Dù sao em đến New York cũng là vì công việc, không có thời gian đi dạo phố mua sắm hay làm gì cần tiêu nhiều tiền, thẻ đen để chỗ em cũng vô dụng còn chưa kể lỡ em bận rộn quên trước quên sau để lạc mất thì xong đời, thẻ để bên anh lại tiện hơn. Dù sao trong tay em cũng có mấy thẻ đen khác, anh không cần lo em sẽ thiếu tiền đâu.

- Được rồi, khi nào em về anh lại đưa em, nếu cần gì thì gọi anh nhé!

- Dạ! Xe đến rồi, em phải đi đây!

Cung Huyền Thương nghe được bên kia có âm thành bánh xe vali lăn trên sàn nhà, vội nói:

- Em đi cẩn thận nhé, để tài xế mang vali giúp em, đừng tự mang nhé kẻo va vào người lại bị thương đấy.

- Vâng, anh yên tâm!

- Em đưa anh nói chuyện với tài xế đi!

- Vânggg!

Mặc dù Lôi Hòa Nghi đã nói được sơ sơ tiếng Hà Lan đủ để giao tiếp với tàu xế nhưng biết Cung Huyền Thương lo lắng nên cô vẫn chiều theo để anh nói chuyện với tài xế. Hai người nói qua mói lại tầm 5 phút rồi tài xế trả điện thoại lại cho cô, vẻ mặt tươi cười niềm nở nói một câu bằng tiếng Hà Lan, bằng vốn từ ít ỏi của mình Lôi Hòa Nghi chỉ nghe ra được đại khái ông đang ngưỡng mộ tình cảm hai vợ chồng cô. Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng cúi đầu cảm ơn bằng tiếng Hà Lan rồi lên xe đi về phía sân bay.

Bên kia Cung Huyền Thương lại ngồi trong phòng chờ một hồi lâu, đến khi nhận được tin nhắn Lôi Hòa Nghi đã làm xong thủ tục check in và đã vào cổng an ninh mới yên tâm về nhà, trước khi đi cũng không quên nhắc cô đến nơi gọi lại cho anh. Nhận được lời đáp của vợ rồi mới chịu lên xe đi về.

Biết hôm nay Cung Huyền Thương trở về nên ông nội Cung cũng không ra ngoài sang nhà bạn già chơi mà ở nhà, người làm cũng đã dọn dẹp phòng ngủ sạch sẽ gọn gàng đâu vào đấy. Cung Huyền Thương vừa xuống xe đã nhìn thấy ông nội đứng đợi mình trước cửa, Bánh Bao cũng vui vẻ quẫy đuôi nhiệt tình khi thấy anh về, chân dài bước đến ôm ông:

- Ông nội, cháu về rồi!

- Đầu bếp đã chuẩn bị bữa trưa rồi, mau vào thôi!

- Dạ!

Đúng lúc này một bóng lớn nhào tới, Natch chặn trước mặt Cung Huyền Thương nhìn anh chằm chằm sau đó lại nhìn sau lưng anh, nóng lòng đi loanh quanh như tìm kiếm ai đó. Cung Huyền Thương biết Natch đang tìm Lôi Hòa Nghi bèn nói:

- Không cần tìm, mẹ con chưa về đâu!

Natch nheo mắt trầm ngâm trừng mắt với Cung Huyền Thương rồi quay phắt người chạy đi, biến mất trong khu rừng nhỏ của mình.

- Cũng không biết nhóc con này bị sao, ngày nào cũng chạy đến đợi xem con và Nghi Nghi đã về chưa?

Cung Huyền Thương khẽ cười, nửa đùa nửa thật đáp lại:

- Nó chỉ đợi Nghi Nghi thôi!

- Con bé có nói bao giờ sẽ về không?

- Chắc khoảng 10 ngày đó ạ, tùy vào tính chất công việc của cô ấy nữa.

- Nhớ nhắc con bé chú ý nghỉ ngơi, mùa đông đến rồi sẽ lạnh lắm!

- Dạ, ông yên tâm!

Hai ông cháu cùng nhau vào nhà ăn, Bánh Bao cũng vui vẻ lẽo đẽo theo sau, người làm mang vali hành lý của Cung Huyền Thương lên phòng.

Về phía Lôi Hòa Nghi, sau khi máy bay hạ cánh ở sân bay New York thì cô và mọi người cùng nhau đến khách sạn. Mặc dù Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đều có biệt thự ở New York nhưng chỉ có một mình cô nên ở sẽ rất buồn chán, vì thế Lôi Hòa Nghi cũng đặt khách sạn cùng bạn bè. Lantana và Olearn cũng có biệt thự của gia đình ở đây nhưng ở khu vực ngoại ô đi đến trung tâm khá mất thời gian nên cũng ở lại khách sạn. Cung Huyền Thương đã đặt trước một phòng tổng thống ở khách sạn Mandarin Oriental New York cho Lôi Hòa Nghi, cô vừa xuống sân bay thì phía khách sạn cũng gọi đến để xe đưa đón cô về khách sạn. Nhưng người khác cũng đặt phòng suite cho mình, Olearn và Lantana một phòng, Iris và Vincent một phòng, Ninh Mẫn, Tần Tri Ngưng mỗi người một phòng. Xe khách sạn cũng lần lượt đến đón tất cả về, trên xe Lôi Hòa Nghi nhắn tin cho Cung Huyền Thương báo cho anh biết mình đã đến New York. Tin nhắn vừa gửi mấy giây sau thì anh đã gọi đến.

- Em đã đến khách sạn chưa?

- Chưa ạ, vẫn còn đang trên đường đi!

- Về khách sạn ngủ một giấc đi nhé, anh nghe giọng em trông đuối sức lắm!

- Đó là tại em ngủ nhiều quá thôi!

- Ngủ nhiều cũng không sao, em sẽ được nghỉ ngơi nhiều hơn. Đúng rồi, mọi người có ở cùng em không?

- Có ạ, đều ở khách sạn hết!

- Vậy thì tốt quá, có người thay anh trông coi em!

- Em cũng không phải con nít!

- Đúng rồi, Natch cứ tìm em mãi, em có muốn gặp một chút không?

- Natch sao ạ… nhóc con có ở đó với anh không?

- Vốn dĩ là không có nhưng vừa nghe giọng em đã muốn cào nát cửa thư phòng của anh rồi…

Cung Huyền Thương chưa vội đến Cung thị, hai ngày nay đều là Kỷ Tuyên đến nhà báo cáo công việc, hôm nay Lôi Hòa Nghi gọi điện đến vừa hay anh đang ở thư phòng, mà Natch ngày ngày cứ vào giờ này sẽ đi quanh nhà xem xem có bóng dáng của Lôi Hòa Nghi không, mệt rồi thì vào bếp tìm thịt sống mà người làm để sẵn đó ăn, vừa ăn xong lại lên tầng hai của vợ chồng Cung Huyền Thương đi dạo vì nơi đây là nơi Lôi Hòa Nghi thường lui tới nhất, đi ngang thư phòng Cung Huyền Thương thì nghe giọng Lôi Hòa Nghi nên dùng móng vuốt cào cửa, Cung Huyền Thương mà không mở cửa thì nhất định sẽ bị Natch cào nát.

Đôi mắt xanh xám nhìn chằm chằm Cung Huyền Thương như đang tra hỏi anh Lôi Hòa Nghi đang ở đâu, vẻ mặt Cung Huyền Thương vừa bất lực vừa buồn cười nói với Lôi Hòa Nghi bên kia điện thoại.

- Em đợi một lát anh mở laptop call video với em nhé, để Natch gặp em?

- Vâng!

Mấy phút sau Cung Huyền Thương call video đến, trước màn hình xuất hiện gương mặt to lớn của Natch với bộ lông bóng mượt:

- Natch…

Lôi Hòa Nghi cất tiếng gọi, Natch còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị thu hút, nhìn thấy Lôi Hòa Nghi trong màn hình laptop thì giơ móng vuốt sờ lên nhưng không sao sờ tới được người cô thì rất bất mãn, Cung Huyền Thương đứng phía sau nhìn móng vuốt của Natch tra tấn chiếc laptop của mình thì nhướng mày nhưng cũng mặc kệ.

Lôi Hòa Nghi cũng thấy Natch vỗ bùm bụp vào màn hình laptop, vội lên tiếng ngăn cản:

- Natch ngoan nào…

Natch nghe Lôi Hòa Nghi nói thì thật sự ngoan ngoãn ngồi yên nhìn cô, vẻ mặt thành thật nghe dạy bảo, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sự nhung nhớ xen lẫn chút nóng lòng lo lắng.

- Natch, con đừng lo nhé, mẹ rất tốt, sẽ sớm về thôi, con ở nhà ngoan ngoãn đừng phá bố con đấy nhé…

Natch đáp lại một tiếng rất giống mỗi lúc Bánh Bao nghe Cung Huyền Thương răn dạy, Lôi Hòa Nghi bật cười không tiếc lời khen ngợi một câu.

Lôi Hòa Nghi lại tiếp tục nói chuyện với Natch chính xác hơn là cô nói còn Natch nghe thỉnh thoảng Cung Huyền Thương sẽ đáp lại vài câu. Cho đến khi xe đã đến khách sạn, Lôi Hòa Nghi bước xuống, điện thoại lắc lư bị lệch góc máy chỉ thấy được quần áo của cô, Natch lại chống móng vuốt lên bàn dùng mặt cọ màn hình Laptop cất tiếng gọi, nhưng Lôi Hòa Nghi đang nói chuyện cùng tài xế nên chưa thể đáp lại khiến Natch nóng vội lại dùng móng vuốt vỗ laptop, Cung Huyền Thương vỗ trán.

Cuối cùng Lôi Hòa Nghi cũng nghe ra bất thường vội quay điện thoại lại giải cứu cho chiếc laptop nghị lực của chồng:

- Natch, mẹ phải lên phòng rồi, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé! Thương à…

- Anh đây!

Cung Huyền Thương vội tiến tới cầm lấy cái laptop đáng thương của mình:

- Em chuẩn bị vào làm thủ tục nhận phòng với mọi người rồi nên chúng ta nói chuyện sau anh nhé!

- Được, em lên phòng nghỉ đi, khi nào rảnh lại gọi cho anh!

- Dạ!

Lôi Hòa Nghi tạm biệt Cung Huyền Thương và Natch rồi tắt máy cùng những người khác vào quầy lễ tân làm thủ tục rồi lên phòng. Nhân viên phụ trách đã mang vali lên trước cho cô, Lôi Hòa Nghi vừa vào phòng thì mở máy sưởi, thay đồ rồi lên giường nằm ngủ một giấc, có lẽ thời tiết lạnh cộng thêm trong người mệt mỏi nên cô rất dễ ngủ, nghĩ lại cô còn nói với Cung Huyền Thương là không có anh cô sẽ khó ngủ hơn cơ.

Đợi đến khi cô ngủ đủ giấc thức dậy thì đã là buổi tối, Lôi Hòa Nghi vào phòng tắm tắm rửa rồi gọi mọi người xuống nhà hàng dưới khách sạn ăn tối. 7 người đặt một bàn ăn tròn ngồi lại với nhau, Ninh Mẫn sau khi gọi món thì đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, nhìn Lôi Hòa Nghi nói:

- Nhìn vẻ mặt của cậu như vậy… cậu ngủ nhiều lắm đúng không?

- Vừa mới tới New York nên chưa có việc gì làm, chỉ có thể đi ngủ thôi, nếu không phải hơi đói bụng mình không biết sẽ ngủ tới bao giờ nữa?

Lantana sờ cằm rồi nói:

- Nhân lúc tuyết còn chưa rơi dày đặc thì ngày mai chúng ta nên tranh thủ đi dạo, đợi đến khi tuyết phủ trắng đường phố rồi chẳng còn muốn ra đường nữa đâu!

- Ý tưởng hay đấy!

Lôi Hòa Nghi âm thầm lên ý tưởng xem xem ngày mai nên đi đâu dạo, biết đâu có thể mua gì đó cho Cung Huyền Thương. Sau khi món ăn được bê lên, mọi người bắt đầu dùng bữa, khẩu vị của Lôi Hòa Nghi không tồi, ăn nhiều hơn bình thường khiến mọi người tròn mắt ngạc nhiên, Tần Tri Ngưng không khỏi lên tiếng:

- Nghi Nghi, lát nữa bảo nhà hàng chuẩn bị cho cô ít trà thảo mộc hỗ trợ tiêu hóa nhé, nếu không sẽ dễ bị đầy bụng lắm…

- À… được, cảm ơn cô đã nhắc nhở!

Lôi Hòa Nghi sờ mũi ngượng ngùng, mãi suy nghĩ đâu đâu không ngờ lại ăn mãi mà chẳng thấy no. Sau khi ăn xong thì phục vụ mang trà lên, vì còn sớm nên mọi người ngồi lại bàn bạc một chút về ý tưởng tổ chức. Một giờ đồng hồ sau thì buổi thảo luận kết thúc, mọi người về phòng nghỉ ngơi. Lôi Hòa Nghi sau khi thay đồ xong thì lên giường ngồi ngẩn ngơ, lấy điện thoại ra đánh dấu vài việc cần làm sắp tới rồi mới đi ngủ.

Hôm sau mọi người bắt đầu tách nhau ra, Tần Tri Ngưng và Ninh Mẫn đi kiểm tra các mẫu thiết kế, Iris và Vincent đến địa điểm tổ chức để thảo luận với bên sự kiện còn Lantana và Olearn phải về nhà một chuyến, Lôi Hòa Nghi thì một mình đi dạo.

Trước tiên cô đi đến một studio nổi tiếng trong thành phố để in ảnh, sau khi thống nhất về thời gian nhận ảnh xong thì cô tiếp tục đi đến một cửa hàng tranh để mua dụng cụ và màu vẽ, đã lâu rồi cô không cầm cọ nên bây giờ muốn vẽ lại một chút.

Sau khi chọn xong thì cô ghi lại địa chỉ khách sạn để cửa hàng gửi đến, nhìn những khách hàng xung quanh đều đang yên lặng ngồi vẽ cô cũng ngẫu hứng luyện tay một chút, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Vẽ ở đây chỉ là sự ngẫu hứng nhất thời cho nên trước mắt cô cũng chưa có linh cảm để vẽ gì, lại ngồi ngây người thêm năm phút, Lôi Hòa Nghi cầm cọ lên vẽ, chỉ là một tờ giấy A3 nên cô cũng không tốn quá nhiều thời gian để hoàn thành. Lôi Hòa Nghi vẽ một bức tranh phong cảnh… ngoài biển, ngay bên cạnh thành phố đông đúc, trông rất yên bình tĩnh lặng. Cô ngồi nhìn bức tranh một hồi lâu cũng không biết tại sao mình lại vẽ thế này, bình thường cô sẽ vẽ Cung Huyền Thương mới đúng… Nghĩ vậy thôi nhưng cô vẫn cẩn thận cuộn tròn bức tranh lại rồi rời khỏi cửa hàng.

Vừa mới bước ra khỏi cửa hàng còn chưa kịp bỏ tranh vào túi xách, cô đã va phải ai đó làm bức tranh tuột khỏi tay, người kia vội xin lỗi rồi nhặt bức tranh lên cho cô. Lôi Hòa Nghi xoa cánh tay bị đụng lắc đầu nói không sao, sau đó nhìn đối phương. Người đụng trúng cô là một cô gái phương đông còn rất trẻ, cực kỳ xinh xắn, là nét đẹp của sự năng động phóng khoáng cộng với phong cách ăn mặc có chút khác lạ, Lôi Hòa Nghi nhìn cô ấy có cảm giác như nhìn thấy con gái của thảo nguyên Tây Tạng vậy, mà đích xác người nọ đến từ Tây Tạng. Lúc này vẫn đang cầm bức tranh của Lôi Hòa Nghi nhìn chằm chằm vào đó.

- Xin lỗi, tôi có thể nhận lại tranh của mình không?

Cô gái kia đưa lại tranh cho Lôi Hòa Nghi.

- Vậy tôi đi trước!

Vừa bước được vài bước thì phía sau có tiếng gọi:

- Khoan đã…

- Có gì sao?

Cô gái kia chạy đến, nhìn Lôi Hòa Nghi… ngập ngừng lên tiếng:

- Tôi… tôi có thể cầm tay cô được không?

- Hả!?

Nếu không phải đối phương là một cô gái xinh xắn dễ thương đổi lại là người khác nói câu này, Lôi Hòa Nghi sẽ nghĩ rằng mình gặp phải biến thái. Cô gái thấy vẻ mặt hoang mang của Lôi Hòa Nghi cũng nhận ra lời mình nói rất dễ gây hiểu lầm vội sửa lời:

- Nói ra có lẽ cô không tin nhưng tôi là một nhà ngoại cảm… tôi cảm thấy trên người cô có gì đó thôi thúc tôi…

Lôi Hòa Nghi nửa tin nửa ngờ giơ tay ra dù sao thay vì lạnh lùng cự tuyệt thì để cô ấy bói một quẻ cũng được, dù đúng hay sai cũng sẽ không ảnh hưởng tới cô. Hai tay của cô gái cầm lấy tay trái Lôi Hòa Nghi, nhắm mắt lại, lát sau liền buông tay cô ra, nhìn Lôi Hòa Nghi nói:

- Có những chuyện tôi không thể tiết lộ… nhưng có ai đó muốn tôi nhắc nhở cô một câu…

- Là câu gì?

- Con người sống chỉ có thể tiến về phía trước, hướng đến tương lai, đừng bao giờ nghĩ đến việc thay đổi vận mệnh, luyến tiếc quá khứ…

Lôi Hòa Nghi có chút giật mình, không hiểu sao trong lòng có chút bất an, hỏi lại:

- Người muốn cô nhắc nhở tôi… là ai?

- Tôi không biết, tôi không nhìn thấy rõ… nhưng cô và người đó đã thừng gặp nhau… gặp nhau… hoa đào, núi tuyết…

- Hoa đào… núi tuyết…

- Tôi chỉ thấy được bấy nhiêu đó thôi… cũng không biết cô có tin không?

- Tôi thì… tới đâu hay tới đó… dù sao thì cũng càm ơn cô đã nhắc nhở!

- Duyên phận mà thôi!

- Duyên phận…

Lôi Hòa Nghi khẽ cười, tháo chiếc vòng phỉ thúy lam băng chủng trên tay tặng cho cô gái kia.

- Cái này…

- Quà cảm ơn! Cô cứ nhận lấy đi, hôm nay cô bói cho tôi một quẻ tôi không thể nghe miễn phí được, sẽ ảnh hưởng đến trường năng lượng của cô…

- Tôi không phải dân chuyên môn nhưng cũng nhìn ra được vòng ngọc này không rẻ…

- Không sao, duyên phận mà thôi, đừng từ chối!

- Vậy… cảm ơn!

- Không có gì, tôi đi trước đây, tạm biệt!

- Tạm biệt… à đúng rồi, sức khỏe của cô… có thời gian nên đến bệnh viện đi!

- Được, cảm ơn!

Lôi Hòa Nghi gật đầu rồi rời đi, đến khi cô đã đi khuất, cô gái nọ mới đeo vòng ngọc vào tay, nhìn theo hướng Lôi Hòa Nghi rời đi, thở dài.

- Hi vọng cô có thể bình an!

Lôi Hòa Nghi đi dạo trên Đại lộ số 5, đang định ghé vào cửa hàng của Armani mua quần áo cho Cung Huyền Thương thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người nọ cũng cảm giác được ánh mắt của cô mà quay người, không khỏi bất ngờ:

- Nghi Nghi!?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui