Buổi sáng sau khi ăn sáng xong vẫn không thấy Cung Huyền Thương có ý định đi làm khiến Lôi Hòa Nghi lấy làm lạ:
- Hôm nay anh không đến Cung thị ạ?
- Hôm nay nhà có khách nên anh không đi!
Lôi Hòa Nghi nhướng mày, nhà có khách sao cô không biết nhỉ, trong lòng hơi thắc mắc nhưng cô cũng không hỏi nhiều, Cung Huyền Thương tự có tính toán của anh.
- Đúng rồi, hôm nay anh có quà cho em đấy!
- Quà!? Nhưng có phải dịp quan trọng gì đâu anh?
- Tặng quà cho em còn cần phải coi ngày sao?
Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng cúi đầu, mấy hôm nay cũng không thấy anh có động tĩnh gì cô cũng không đoán ra được anh lại chuẩn bị làm gì.
- Em đi chơi vơi con trai đây!
Kiêu Kiêu đang cùng ông nội Cung cho cá ăn ngoài hồ, Lôi Hòa Nghi cũng dẫn Bánh Bao và Natch ra cho mấy con chim công ăn.
- Nghi Nghi à, cháu ở đây rồi vậy trông Kiêu Kiêu nhé, ông sang nhà bạn già một lát!
- Vâng ạ!
Lôi Hòa Nghi gọi tài xế chuẩn bị xe cho ông nội Cung và quản gia, hai người đi rồi thì Lôi Hòa Nghi ngồi trên ghế xem Kiêu Kiêu cho cá ăn. Natch chậm rãi đi đến đứng bên cạnh bé con hệt như một kỵ sĩ trung thành. Có Natch bên cạnh con trai Lôi Hòa Nghi cực kỳ yên tâm huống chi Kiêu Kiêu là một đứa trẻ thông minh, tự biết hồ nước là nơi nguy hiểm nên sẽ không đến sát mép hồ. Đúng lúc này một chú sóc nhỏ từ trên cây chạy tới bám vào chân Lôi Hòa Nghi, cô cúi người bế sóc nhỏ lên chân vuốt ve cái đuôi lông xù của nhóc con, trên bàn có một đĩa bánh ngọt, Lôi Hòa Nghi cầm một miếng bánh bẻ vụn ra cho sóc nhỏ ăn.
Bên kia Kiêu Kiêu cho cá ăn xong thì ngồi xổm xuống nhắm nhìn đàn cá cảnh đắt đỏ bơi lượn trong hồ.
- Natch, anh nhìn kìa, con cá kia to quá, màu sắc của nó cũng đẹp nữa…
Natch đưa mắt nhìn theo hướng Kiêu Kiêu chỉ, dưới hồ nước một con cá ngân long dài tầm nửa mét toàn thân mập mạp với bộ vảy trắng bạc đang kiêu hãnh bơi lượn, Natch nhìn con cá rồi nhìn vẻ mặt sáng rực của Kiêu Kiêu híp mắt, thân hình to lớn thủ thế chuẩn bị tấn công sau đó phóng vụt xuống hồ làm nước văng tứ tung, hàm răng sắn nhọn nhắm chuẩn cắn vào bụng con cá ngân long to lớn khiến nó giãy giụa kịch liệt nhưng rồi chẳng mấy chốc cũng nằm yên, Natch quăng con cá lên sàn, vừa tính nhảy lên thì một con cá koi Loulan với bộ váy trắng đỏ sượt qua tầm mắt, kích thước to lớn cũng với màu sắc sặc sỡ của nó khiến Natch bị thu hút, cả người quay ngoắt một cái con cá koi đã nằm gọn trong miệng, Natch gặm chiến lợi phẩm nhảy lên bờ lắc mình khiến nước vung vẩy khắp nơi rồi đặt con cá koi nằm xuống cạnh con cá ngân long trước ánh mắt ngỡ ngàng của Kiêu Kiêu. Natch nhìn Kiêu Kiêu, ngẩng cao đầu kiêu ngạo như chờ được khen, động tĩnh bên này không nhỏ, Lôi Hòa Nghi đã bị thu hút từ khi Natch nhảy xuống hồ rồi. Cô chạy sang thấy Kiêu Kiêu vẫn con trên bờ còn Natch dưới hồ thì thở phào, chỉ thấy cả người con trai bị dính chút nước do lúc Natch nhảy xuống làm nước bắn lên, ngoài ra không có vấn đề gì lớn…
À không, có chút vấn đề… Lôi Hòa Nghi nhìn hai con cá to nửa mét nằm thẳng đơ trên sàn không khỏi vỗ trán. Một con cá koi Loulan giá đã đủ cắt cổ còn thêm một con cá ngân long giá chỉ có hơn không kém trong vài phút đều toi mạng với Natch… không biết ông nội Cung về nhà thấy được sẽ như thế nào đây, nếu cô nhớ không lầm thì hai con cá này là ông cụ đấu giá được mấy năm trước, đặc biệt mang từ nhà cũ đến đây…
Kiêu Kiêu nhìn Natch rồi lại nhìn mẹ, sau một hồi nhóc con kéo váy mẹ ngẩng đầu áy náy:
- Mẹ… con xin lỗi!
Lôi Hòa Nghi không tức giận, cô khụy chân xuống đối diện với Kiêu Kiêu.
- Sao con lại xin lỗi?
- Con… con có khen con cá này thật lớn và đẹp mắt, chắc là Natch nghĩ con muốn ăn cho nên mới…
- Không sao, chuyện này không hoàn toàn là lỗi của con… con không cần tự trách, lần sau con chú ý dặn dò Natch một chút là được rồi nhé!
- Vậy Natch…
- Cũng không trách Natch…
- Vâng, con cảm ơn mẹ!
- Nhưng mà ông cố con thích hai con cá này lắm, lát nữa con phải nói với ông một tiếng nhé!
- Dạ!
- Đi thôi, mẹ dẫn con đi thay đồ, quần áo con ướt cả rồi, không khéo sẽ bị ốm mất!
- Vâng ạ!
Lôi Hòa Nghi cầm tay Kiêu Kiêu, bảo Natch và Bánh Bao mỗi đứa mang một con cá vào nhà. Cung Huyền Thương nhìn thấy quần áo Kiêu Kiêu bị ướt thì không khỏi lo lắng:
- Sao vậy con?
- Con không sao ạ… là… Natch…
Kiêu Kiêu nhìn ra sau lưng, Cung Huyền Thương cũng nhìn theo, thấy hai cục tiền trong miệng Natch và Bánh Bao thì khóe miệng giật giật, Lôi Hòa Nghi tường thuật lại cho Cung Huyền Thương. Anh nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, xoa đầu Kiêu Kiêu:
- Không sao đâu, con lên thay đồ với mẹ đi, để bố gọi ông cố!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi dẫn con trai lên phòng thay đồ, Cung Huyền Thương nhìn hai con cá, vào nhà bếp lấy cái khay để đặt cá lên sau đó bảo Natch ra hồ nước của nó ngâm mình trước rồi gọi người làm lau dọn một chút, xong xuôi mới video call cho ông nội Cung, Kiêu Kiêu vừa hay cũng đã thay đồ xong đang cùng mẹ đi xuống, vì chỉ lau người sơ qua nên cũng không mất nhiều thời gian.
Điện thoại được kết nối, Kiêu Kiêu liền gọi:
- Ông cố ơi…
- Chắt cưng của ông cố làm sao vậy?
- Ông ơi, Natch… Natch lỡ cắn mất hai con cá trong hồ rồi ạ, cháu thay mặt Natch xin lỗi ông…
- Nói ông nghe đã xảy ra chuyện gì nào?
- Dạ là thế này ạ…
Kiêu Kiêu ngoan ngoãn kể lại mọi chuyện, ông nội Cung cũng không tỏ vẻ tức giận gì.
- Natch đã cắn con cá nào vậy?
Cái này Kiêu Kiêu không biết liền nhìn Cung Huyền Thương cầu cứu, anh liền lên tiếng:
- Là con cá ngân long màu trắng và con cá koi Loulan ông đã đấu giá mấy năm trước đó ạ!
- Ồ… cắn rồi thì thôi vậy, trưa nay nhà chúng ta ăn cá, bảo đầu bếp chế biến kỹ một xíu cho Kiêu Kiêu ăn. Chắt cưng của ông à, đừng lo lắng nhé, ông cố không trách cháu cũng không trách Natch, chỉ hai con cá thôi mà, sao có thể tức giận được. Trưa nay chúng ta ăn cá, cháu thấy ngon ông lại mua thêm vài con cho cháu nhé…
- Cháu cảm ơn ông cố ạ!
- Không sao không sao, cháu ở nhà ngoan nhé, lát ông cố về!
- Vâng ạ, tạm biệt ông cố!
- Ừ ừ, chắt ngoan!
Ông nội Cung cười hiền lành tạm biệt Kiêu Kiêu rồi tắt máy tiếp tục chơi cờ với bạn già. Cung Huyền Thương đặt điện thoại lên bàn ôm Kiêu Kiêu lên đùi.
- Ông cố không giận nên con đừng lo nữa nhé!
- Vâng thưa bố!
- Natch đang tắm, con ra giúp nó tắm đi!
- Dạ! Con đi đây ạ!
Kiêu Kiêu chào bố mẹ rồi đi kiếm Natch, Cung Huyền Thương nhìn con đi khuất rồi gọi người làm truyền lời đến đầu bếp chế biến hai con cá lớn thành bữa trưa.
Cung Huyền Thương thấy Lôi Hòa Nghi vẫn còn ngơ ngác thì không khỏi bật cười xoa đầu cô:
- Ông nội đúng là thích mấy con cá kia thật nhưng không đến mức cá chết thì không chịu được. Huống chi Natch là bạn đồng hành yêu quý của Kiêu Kiêu, con trai cũng đã lên tiếng xin lỗi, chẳng lẽ ông còn có thể nổi giận được sao, em đừng lo quá…
Lôi Hòa Nghi cầm tay Cung Huyền Thương, hỏi anh:
- Trưa nay chúng ta ăn cá…
- Ừm…
- Anh à, ông đã đấu giá hai con cá đó bao nhiêu vậy ạ?
- … Em không nên biết thì hơn!
Cung Huyền Thương nhịn cười đáp lại cô một câu. Thấy vẻ mặt chồng mình như thế Lôi Hòa Nghi cũng thức thời không hỏi thêm, cô sợ biết rồi sẽ nuốt không trôi.
- Nhưng mà nếu Kiêu Kiêu ăn ngon thực sự ông sẽ mua thêm mấy con cá về hả anh?
- Em nói xem?
- Giờ thì em đã biết khả năng cưng chiều con trai của anh là di truyền từ ai rồi!
- Phu nhân quá khen!
- Có phải chúng ta nên thấy may mắn vì Kiêu Kiêu lớn lên ngoan ngoãn hiểu chuyện hay không? Đổi lại có bố và ông cưng chiều cỡ này, thằng bé không thành một hỗn thế ma vương thì thật đáng tiếc…
- Sẽ không đâu, Kiêu Kiêu ngoan như vậy mà…
Lôi Hòa Nghi khẽ lắc đầu thầm than may mắn, con trai của hai người không bị chiều hư, đang nghĩ đến con trai thì phía sau liền vang lên giọng nói ngọt ngào của Kiêu Kiêu:
- Mẹ ơi!
- Mẹ đây!
- Natch tắm xong rồi ạ!
- Được rồi, để mẹ sấy lông cho Natch!
Lôi Hòa Nghi mở tủ lấy máy sấy và khăn lông, lau sơ qua bộ lông dày cho Natch rồi bật máy sấy chậm rãi sấy khô lông, Kiêu Kiêu ngồi một bên giúp mẹ. Cung Huyền Thương híp mắt nhìn kẻ tội đồ cắn hai con cá đang tận hưởng vợ con anh phục vụ mà không biết nói gì.
Qua một hồi lâu đợi đến khi lông của Natch đã khô tương đối rồi thì Lôi Hòa Nghi cất máy sấy cho Natch đi chơi rồi bảo người làm thay tấm thảm bị Natch làm ướt. Hai mẹ con đi rửa tay rồi quay lại bên cạnh Cung Huyền Thương, đúng lúc này Kỷ Tuyên đến nhà, phía sau còn có mấy người mang hộp lớn hộp nhỏ đi cùng.
- Sếp, phu nhân…
- Chào chú Kỷ ạ!
- Chào Kiêu Kiêu nhé, dạo này cháu cao lên nhiều đấy!
- Cảm ơn chú Kỷ!
Kỷ Tuyên mỉm cười với Kiêu Kiêu rồi đi đến bên cạnh Cung Huyền Thương báo cáo:
- Sếp, đồ anh đặt đã gửi đến rồi ạ!
- Được rồi, cảm ơn cậu!
- Vậy bây giờ tôi ra sân bay đón người đây!
- Được, vất vả rồi!
- Đó là nhiệm vụ của tôi!
Kỷ Tuyên cúi đầu với Cung Huyền Thương, chào mẹ con Lôi Hòa Nghi rồi trở ra. Nhân viên phía sau lần lượt đặt đồ trên tay xuống sàn xong cả rồi mới rời đi.
Cung Huyền Thương cầm tay Lôi Hòa Nghi ngồi xuống ghế, Kiêu Kiêu cũng ngồi xuống bên cạnh hiếu kỳ nhìn hộp lớn hộp nhỏ trong nhà. Trên bàn là một hộp gỗ khảm xà cừ rất sang trọng kích thước tương đối lớn để đựng trang sức nên Lôi Hòa Nghi không đoán ra bên trong là gì. Không để cô đoán mò, Cung Huyền Thương cẩn thận mở ra, chỉ thấy bên trong có 12 hộp ngọc kích thước nhỏ như cốc trà với 12 màu sắc khác nhau. Cung Huyền Thương cầm hộp ngọc màu hồng nhạt lên, mở nắp cho Lôi Hòa Nghi xem, thoáng chốc hai mắt cô lóe lên:
- Đây là son… cổ trang!
12 hộp ngọc là 12 hộp son cổ trang làm từ nguyên liệu thuần thiên nhiên bằng sáp ong và nhiều loài hoa với màu sắc và hương thơm khác nhau, khác hẳn hoàn toàn với son công nghiệp của các thương hiệu mỹ phẩm đình đám bây giờ. Lôi Hòa Nghi nhớ rõ lần đi du lịch trước đó lúc chụp ảnh lưu niệm có trải nghiệm thử và khen một câu, không ngờ Cung Huyền Thương còn nhớ… hơn nữa nhìn qua bên ngoài về chất liệu và màu sắc trông còn cao cấp và kỳ công hơn son cô sử dụng lần trước…
- Anh làm từ bao giờ thế…
- Thích không?
- Có thể không thích sao?
- Em xem qua đi!
Lôi Hòa Nghi cầm một vài hộp son lên xem thử, màu son đều vô cùng dịu nhẹ tươi sáng và đa dạng, dù là trang điểm để đi loại sự kiện nào cũng có màu phù hợp. Son lại có hương hoa nhè nhẹ cực kỳ thoải mái.
- Nhiều quá… em xài không hết đâu!
- Không sao, cái này vì là nguyên liệu thuần thiên nhiên nên bảo quản đúng cách sẽ giữ được rất lâu, hơn nữa nếu em muốn có thể tặng cho mẹ hoặc bạn bè cũng được, hết rồi anh lại làm tiếp cho em…
- Không cần phiền vậy đâu mà…
Cung Huyền Thương xoa đầu vợ, ánh mắt đầy yêu chiều, nhìn đôi môi xinh xắn chỉ bôi một lớp son dưỡng của cô, lên tiếng:
- Để anh thoa son giúp em nhé, xem em thích không?
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi lấy khăn giấy lau sơ qua môi, Cung Huyền Thương kéo ngăn nhỏ của hộp gỗ, nơi đó để mấy cây cọ mềm dùng để đánh son, dưới ánh mắt say sưa con của trai, tay anh nhẹ nhàng phết một lớp son nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm của vợ, thoáng chốc đôi môi căng mọng liền ánh lên màu sắc đỏ hồng của quả dưa hấu, ngọt ngào say đắm khiến Cung Huyền Thương rất muốn hôn cô nhưng ngại có con trai ở đây nên chỉ anh chỉ có thể kìm xuống.
Thấy Cung Huyền Thương cứ nhìn mình ngẩn ngơ, Lôi Hòa Nghi không biết có đẹp hay không nên ấp úng hỏi anh:
- Thế nào ạ?
Đôi mắt cô nhìn chồng rồi nhìn con trai, Kiêu Kiêu nhanh nhẹn đáp lại:
- Mẹ đẹp lắm ạ, như tiên nữ vậy!
- Nhóc con này…
Cung Huyền Thương ho một tiếng nhìn con trai:
- Kiêu Kiêu, con đến tủ đồ lấy cho mẹ một cái gương nhỏ đi!
- Dạ!
Kiêu Kiêu bước xuống ghế chạy đi lấy gương, thấy con trai đã đi khuất, Cung Huyền Thương vươn tay giữ gáy Lôi Hòa Nghi kéo xuống thành công chiếm được đôi môi ngọt ngào của vợ, anh tựa trán mình lên trán cô:
- Thật sự là đẹp chết đi được…
Lôi Hòa Nghi khẽ cười vỗ lên vai anh một cái, sợ con trai quay lại bất chợt nên Cung Huyền Thương cũng không ôm lâu đã buông cô ra, Kiêu Kiêu cũng cầm gương chạy lại đưa cho mẹ.
- Cảm ơn con!
Lôi Hòa Nghi nhìn mình trong gương, hôm nay không ra ngoài nên cô không trang điểm mấy, tuy vậy dung mạo vẫn cứ gọi là xuất sắc, hiện tại có thêm son môi tô điểm càng khiến gương mặt trở nên yêu kiều xinh đẹp, chẳng khác nào thiếu nữ mới lớn, thật sự phải khen Cung Huyền Thương chăm quá giỏi. Còn anh vừa nhìn đã biết Lôi Hòa Nghi rất thích, đặt hộp son vào hộp rồi đậy lại, trên bàn còn mấy hộp vuông lớn chưa biết là gì, anh liền vươn tay cầm lấy mở ra cho cô xem:
- Là sườn xám may thủ công anh đặt riêng cho em gửi từ Giang Nam đến! Vì may thủ công nên thời gian khá dài, chỉ có 3 bộ… về sau mỗi tháng bên đó sẽ gửi thêm hai bộ đến cho em nhé!
Cung Huyền Thương cầm lấy sườn xám màu vàng nhạt ra khỏi hộp, Lôi Hòa Nghi sờ lên chất vải thượng hạng, xúc cảm mềm mại đến nỗi khiến cô không nỡ buông tay, hoa văn hồ điệp trên váy được thêu thủ công bằng tay sống động như có linh hồn, xinh đẹp vô cùng.
- Em đã có nhiều sườn xám rồi mà anh!
- Có cô gái nào lại chê nhiều quần áo đâu chứ, vợ anh đẹp như vậy dĩ nhiên phải xứng đáng với những thứ tốt nhất, có một không hai.
Sườn xám thủ công đặt riêng mỗi chiếc chỉ có một bộ, quả thật là độc nhất vô nhị.
- Lúc trước đi đăng ký kết hôn, em mặc váy mã diện khiến anh nhớ mãi không quên, anh vẫn luôn muốn tặng thêm cho em… nhưng mà chuyện đó xảy ra nên vẫn chưa hoàn thành được, giờ em đã về rồi… đợi một thời gian nữa váy sẽ gửi về cho em…
- Anh…
- Không khóc, con trai còn đang ở đây!
Cung Huyền Thương để váy vào trong hộp, ôm má Lôi Hòa Nghi:
- 4 năm anh không ở cạnh em… bây giờ phải đền cho em chứ…
- Anh không nợ em gì cả!
- Anh chỉ cảm thấy em đã bỏ lỡ rất nhiều niềm vui cho nên phải khiến em hạnh phúc gấp bội…
Lôi Hòa Nghi lắc đầu:
- Có anh và con ở bên cạnh em còn mong gì hơn…
Cung Huyền Thương cúi đầu hôn lên trán vợ thay cho câu đáp lại.
Anh để sườn xám lại chỗ cũ, cầm lấy tay Lôi Hòa Nghi đi đến chiếc hộp lớn nhất, kích thước này thậm chí hai người như Lôi Hòa Nghi chui vào còn vừa. Cung Huyền Thương tháo băng keo và túi khí chống sốc bên ngoài ra để lộ món đồ bên trong:
- Lần trước anh tặng chiếc xe mini cho Kiêu Kiêu, em cũng muốn một chiếc đến giờ anh vẫn nhớ. Hiện tại xe đã gửi về rồi, em xem có thích không.
Không sai, bên trong hộp là chiếc xe mini với kết cấu như chiếc Hummer của Kiêu Kiêu, chỉ khác của bé con là xe việt dã Hummer cực ngầu còn của Lôi Hòa Nghi là chiếc Maybach mini sang trọng thanh lịch, giống như con người của Lôi Hòa Nghi. Bởi vì xe cho cô chơi nên không cần tích hợp bản đồ để AI cảm ứng vị trí có nguy hiểm nên thời gian hoàn thiện không dài lắm, còn lại mọi thứ từ hệ thống đến tính năng đều giống chiếc Hummer của Kiêu Kiêu.
- Em thích không?
Lôi Hòa Nghi không nói rõ được cảm giác của mình lúc này, không ngờ hôm đó cô tùy tiện một chút mà anh lại để tâm như vậy, xúc động đến sắp khóc rồi, trước câu hỏi của Anh Lôi Hòa Nghi bước tới ôm anh thật chặt.
- Em yêu anh chết mất thôi…
- Anh rất vinh hạnh!
- Mẹ…
Kiêu Kiêu từ sau chạy đến nhìn chiếc xế hộp của mẹ mà hai mắt sáng rực, trong đầu của bé con bây giờ không khỏi tưởng tượng đến cảnh hai mẹ con cùng nhau đua xe trong nhà, nhất định sẽ rất vui.
- Sau này mẹ có thể chạy xe chung với con rồi!
- Dạ…
Kiêu Kiêu nhìn chiếc xe của mẹ, nhớ đến chiếc việt dã của mình, ngẩng mặt nhìn bố:
- Bố ơi…
Cung Huyền Thương vừa nhìn đã đoán ra suy nghĩ trong lòng con trai:
- Được rồi, bố cũng sẽ mua một chiếc, ba chúng ta cùng chơi!
- Bố là tuyệt nhất!
Cung Huyền Thương lấy chiếc xe ra khỏi hộp cho Lôi Hòa Nghi, cô không vội chơi thử nên để con trai lái chơi một vòng. Cung Huyền Thương cầm tay Lôi Hòa Nghi ngồi xuống sofa xem con trai chơi, cô đang nhìn đến ngẩn ngơ thì trước mặt lại xuất hiện một hộp nhỏ.
- Là gì vậy anh?
- Em cứ mở ra xem đi!
Lôi Hòa Nghi cầm lấy mở nắp hộp ra xem, là một chiếc chìa khóa của chiếc Mercedes-Maybach S 680 4Matic được đặt làm riêng cho cô.
- Phiên bản mini em chưa ngồi thử thì có thể chạy phiên bản thực trước.
Cung Huyền Thương nghiêng đầu về phía cửa chính, hai người cùng nhau đi ra ngoài, trước cửa là chiếc xe mới toanh đang đậu sẵn, Kiêu Kiêu cũng lái chiếc xe mini đi theo sau bố mẹ.
Mercedes-Maybach S 680 4Matic phiên bản riêng của Lôi Hòa Nghi toàn thân được phủ màu trắng sang trọng, điều đặc biệt nhất của nó chính là vỏ ngoài bọc thép, kính chống đạn, hệ thống định vị toàn cầu, chỉ cần ngồi yên trong xe thì bên ngoài mưa bom bão đạn như thế nào thì chủ nhân cũng sẽ đợi được tới lúc có cứu viện. Vụ nổ trực thăng 4 năm trước để lại bóng ma quá lớn cho nên Cung Huyền Thương làm mọi việc đều lấy an toàn của vợ con đặt lên hàng đầu, xuất ngoại anh sẽ đi cùng và ưu tiên sử dụng chuyên cơ tư nhân của gia đình, xe Lôi Hòa Nghi đi anh cũng sẽ trang bị hệ thống phòng thủ tối tân nhất cho cô.
Cung Huyền Thương cầm tay Lôi Hòa Nghi ấn vào khóa xe, anh mở cửa cho cô ngồi vào bên trong, nội thất xe lấy màu kem và màu đen làm chủ đạo, tổng thể sang trọng tinh tế toát lên sự đẳng cấp của chủ xe, cực kỳ hợp với thẩm mỹ của Lôi Hòa Nghi. Cung Huyền Thương vươn tay lấy từ ghế sau một hộp đen đưa cho Lôi Hòa Nghi.
- Em mở ra xem đi!
- Vâng…
Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn mở hộp ra, bên trong là một khẩu súng ngắn lạnh lẽo nằm lặng lặn…
- Đây là…
- Anh đã xin giấy phép sử dụng súng cho em rồi… nếu có thể anh cũng hi vọng em vĩnh viễn không cần dùng đến… nhưng mà một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Anh không thể mất em một lần nữa, cho nên vì anh cũng là vì em, em hãy giữ lấy khẩu súng này để bảo vệ mình khi cần thiết…
- Em… sẽ giữ nó!
- Em nhớ nhé… đứng trước sinh tử, mọi nguyên tắc đều là vô nghĩa, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân…
- Vâng, em sẽ nhớ kỹ…
Nghe được Lôi Hòa Nghi đáp ứng, Cung Huyền Thương rũ bỏ sự nghiêm túc trên mặt, nở nụ cười dịu dàng:
- Em xem xe có vừa ý không, có cần thay đổi thêm gì nữa không…
- Những thứ anh chuẩn bị có bao giờ em không hài lòng đâu, như thế này xuất sắc lắm rồi ạ!
Cung Huyền Thương cầm tay Lôi Hòa Nghi gật đầu mang theo hộp đựng súng đi ra ngoài, vừa hay Kỷ Tuyên cũng gọi điện đến. Anh nghe máy đáp lại vài câu rồi đi vào nhà gọi người làm chuẩn bị trà bánh.
- Khách sắp tới rồi hả anh?
- Phải rồi!
Người làm mang trà bánh ra phòng khách xong thì Kỷ Tuyên cũng đến, theo sau là một đoàn người phương Tây chủ yếu có độ tuổi trung niên trở lên, vừa nhìn đã biết đều là tầng lớp tinh anh. Lôi Hòa Nghi đứng bên cạnh Cung Huyền Thương, Kiêu Kiêu cũng bước xuống xe hơi mini ngoan ngoãn đứng bên cạnh bố mẹ.
Kỷ Tuyên dùng tiếng anh giới thiệu hai bên với nhau, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi với tư cách là chủ nhà cũng lịch sự đáp lại, Kiêu Kiêu tuy chưa thành thục tiếng anh lắm nhưng chào hỏi bình thường vẫn có thể nói lưu loát, dáng vẻ nghiêm chỉnh đáng yêu với vẻ ngoài giống hệt phiên bản thu nhỏ của bố khiến mọi người yêu thích không thôi.
Cung Huyền Thương mời mọi người ngồi xuống trò chuyện. Qua vài lời giới thiệu Lôi Hòa Nghi cũng biết được những người này là một đội kiến trúc sư người Hà Lan đều đến từ Zaanse Schans được Cung đặc biệt mời đến để cải tạo lại mảnh đất sau nhà. Bởi vì chuyện này Lôi Hòa Nghi không am hiểu nên chỉ ngồi bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng đưa bánh cho con trai mà thôi.
Hai bên trò chuyện khá thoải mái, dùng tiếng anh để giao tiếp nên Lôi Hòa Nghi cũng nghe ra được người dẫn đầu đội ngũ kiến trúc sư này đang tán dương ngôi nhà của hai vợ chồng. Không chỉ vì diện tích rộng lớn, nội thất xa hoa sang trọng mà còn bởi vì thủy cung đồ sộ trong nhà, còn chưa kể đến trước sân nhà có hẳn một hồ cá rộng lớn nuôi toàn cá cảnh đắt đỏ, một hồ sen rực rỡ sắc màu, cả mấy con chim công rực rỡ nhàn nhã đi dạo ngoài vườn, thật sự khiến họ không thể không cảm thán. Thế giới này tỉ phú rất nhiều nhưng có thể tận hưởng tầm cỡ như Cung Huyền Thương thì lại không nhiều, những kiến trúc sư này đã gặp qua nhiều người giàu có nhưng đây vẫn là lần đầu thấy một kiến trúc toàn diện như vậy.
Mục đích chuyến đi lần này là vì Cung Huyền Thương muốn xây dựng vài căn nhà cối xay gió theo kiến trúc ở Zaanse Schans ở mảnh đất phía sau nên mới cất công mời hẳn mọi người từ Amsterdam sang thiết kế để giữ được nguyên dạng nét đặc trưng của kiến trúc mà không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ yếu tố nào. Những kiến trúc sư nghe qua đề nghị của Cung Huyền Thương cũng không bất ngờ mà tận tình lắng nghe và ghi chép lại, về cơ bản Kỷ Tuyên đã tường thuật lại ý muốn của Cung Huyền Thương nên bọn họ đang muốn nghe kỹ lưỡng hơn xem anh còn yêu cầu nào nữa không.
Biết Cung Huyền Thương chi tiền để mang về chút không khí của ngôi làng cối xay gió trứ danh cho con trai bởi vì bé con thích thì không khỏi ngạc nhiên nhìn sang cục bột nhỏ ngoan ngoãn bên cạnh mẹ. Hóa ra là một ông bố thương con đến không có giới hạn, sau khi nghe Kỷ Tuyên bật mí rằng thủy cung trong nhà cũng là vì Kiêu Kiêu mới có thì không khỏi ngạc nhiên hơn. Cha mẹ nào cũng yêu con nhưng tình yêu đậm mùi tiền này đúng là không phải ai cũng làm được, chỉ có thể cảm thán bé con nhất định tương lai sáng lạn.
Sau khi thảo luận cơ bản về kế hoạch xây dựng thì Cung Huyền Thương dẫn mọi người đi ra mảnh đất sau vườn để đánh giá tổng quan. Gia đình Cung Huyền Thương lái một xe còn lại Kỷ Tuyên và các kiến trúc sư ngồi lên hai chiếc xe đi theo sau. Diện tích đất khá lớn, nằm ngoài sức tưởng tượng của kiến trúc sư, chưa kể thỉnh thoảng sẽ có mấy con vật nhỏ như chim, sóc, thỏ,… chạy từ rừng cây ra khiến bọn họ cơ chút ngơ ngác không khỏi tưởng tượng xem sau khi xây dựng xong thì cần gì đi công viên hay đi ra ngoại ô dã ngoại nữa, trong nhà cũng có thể đi dạo thủy cung đi xem thú rừng đi picnic, mở tiệc BBQ rồi…
Vừa nghĩ đến đó linh cảm đã lên như nước, một vài người đã lên bản vẽ thiết kế cho dự án này trong đầu. Cung Huyền Thương cũng không làm phiền mọi người thảo luận, dù sao trước mắt cũng chỉ là ý tưởng về bản kế hoạch hoàn chỉnh cần thêm chút thời gian hoàn thiện nên anh cũng không gấp.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, một người trong đó đại diện đi đến phổ biến lại với vợ chồng Cung Huyền Thương. Trước mắt với diện tích này hoàn toàn có thể mô phỏng lại bầu không khí của Zaanse Schans, làm một hồ nước nhỏ ở giữa, xung quanh sẽ là năm ngôi nhà cối xay gió xoay quanh hồ nước, mọi thứ được bao bọc bởi thảm cỏ xanh mát và rừng cây nhộn nhịp của mấy loài động vật nhỏ, điều này sẽ mang đến trải nghiệm vô cùng hoàn hảo…
Cung Huyền Thương không có ý kiến gì gật đầu tán thành, bảo Kỷ Tuyên sắp xếp nhân lực cho mọi người, đợi đến khi có bản kế hoạch hoàn chỉnh và được anh phê duyệt thì sẽ chính thức ký hợp đồng xây dựng.
Hai bên không có vấn đề gì nữa cần trao đổi mà cũng đã ở bên ngoài khá lâu nên mọi người lên xe trở về. Ông nội Cung đã về, thấy nhà có khách cũng không lấy làm lạ mà khách sáo chào hỏi một phen, vừa hay cũng đến giờ cơm nên mời mọi người ngồi xuống dùng nữa luôn. Cung Huyền Thương biết cuộc gặp hôm nay khó tránh khỏi kéo dài đến giờ cơm nên cũng đã dặn nhà bếp nấu nhiều một chút nên cũng không sợ thiếu món. Có điều trừ người của Cung gia đã biết trước thì Kỷ Tuyên và các kiến trúc sư khi thấy trên bàn ăn có cả cá koi và cá ngân long được chế biến công phu cầu kỳ thì không khỏi giật giật khóe miệng, thầm hỏi không lẽ người có tiền đều ăn như vậy sao? Riêng Natch và Bánh Bao thì được hưởng hai cái đầu cá ngon lành, dù sao cá cũng là do Natch bắt nên không thể thiếu phần, Natch có thì Bánh Bao cũng không thể thiếu được.
Ông nội Cung thấy mấy đứa cháu đặc biệt là chắt cưng của mình ăn ngon miệng như vậy thì trong lòng âm thầm quyết định nuôi thêm một ít thỉnh thoảng cho chắt cưng ăn bồi bổ.