Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi

Khi Vương Khải bị đánh thức thì đồng hồ mới chỉ bốn giờ sáng... Không phải là do anh quá chăm chỉ, mà là vì Hạ Thư lại gây ra họa. Ngay giây phút nghe thấy đoạn ghi âm đó, Vương Khải thật sự muốn bóp chết Hạ Thư. Anh đã bảo y đừng xen vào chuyện của người khác, hiện giờ thì hay rồi, tự bôi tro trát trấu vào mặt mình.

"Hạ Thư, bây giờ cậu đang làm cái quái gì hả?" Đương nhiên Vương Khải không thể để mình mình ngủ không ngon được, anh lập tức đánh thức Hạ Thư: "Mau xem hot search đi, sau đó trở về nhận lỗi với tôi! Nhanh lên!"

"Anh là ai vậy?" Piri nghe thấy tiếng hét trong điện thoại, suýt nữa đã ném bay điện thoại. Cậu ta vô cùng hối hận vì đã nghe trộm điện thoại của Hạ Thư. Đã không tìm được điều gì liên quan đến Trình Chinh thì thôi, nửa đêm còn bị đánh thức. Rốt cuộc cậu ta đã chọc phải ai vậy?

"Cậu không phải Hạ Thư? Sao cậu lại cầm điện thoại của cậu ấy?" Vương Khải cũng bị giọng nói xa lạ kia dọa cho sợ hết hồn, nhìn lại số điện thoại trên màn hình lần nữa, khi chắc chắn mình không bấm sai số thì càng sợ hãi hơn. Anh thật sự không dám nghĩ đến việc, nếu như Hạ Thư mất điện thoại thì phải xử lý thế nào.

"Anh là Vương Khải hả? Tôi là Piri đây. Anh tìm Hạ Thư có chuyện gì? Hiện giờ cậu ta vẫn đang ngủ..." Piri hoàn hồn, nhìn tên trên màn hình mới nhận ra là Vương Khải gọi tới, nể mặt Vương Khải đã băng bó vết thương cho mình nên cậu ta mới không tắt điện thoại.

"Sao cậu lại nghe điện thoại của Hạ Thư? Không phải hai cậu đang ngủ cùng nhau đấy chứ? Tin tức này thật sự quá đáng sợ… chắc tôi cần phải bình tĩnh lại trước đã…" Mặc dù chỉ nói vài câu nhưng Piri cũng đã khiến Vương Khải bị rối hết đầu óc. Một lúc sau, Vương Khải mới nhớ ra bản thân còn có chuyện quan trọng phải xử lý: "Không, bây giờ không phải lúc nói chuyện này… Cậu gọi Hạ Thư dậy cho tôi, tôi có chuyện rất gấp cần nói với cậu ấy!"

"Hả? Tôi nghĩ hình như anh hiểu lầm chuyện gì rồi… Hạ Thư không ở trong phòng của tôi, nhưng hiện giờ tôi có thể gọi cậu ta dậy giúp anh, anh chờ một lát!" Piri nghe Vương Khải nói vậy thì cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể đi gọi Hạ Thư dậy hộ.

"Ai đấy?" Với một người có tính cách tương đối gắt mỗi khi thức dậy thì bị đánh thức lúc nửa đêm thế này cũng chính là một sự giày vò. Y tức giận ném thẳng chiếc gối dưới đầu về hướng tiếng nói, kết quả là tiếng gõ cửa càng lớn hơn. Sự hành hạ này kéo dài gần hai mươi phút, Hạ Thư mới miễn cưỡng đứng lên.

"Quản lý của cậu tìm cậu đó..." Hạ Thư mở phắt cửa ra khiến Piri bị giật bắn cả lên, vội vã lùi về sau một bước trong vô thức. Nhưng khi nhìn rõ dáng vẻ đầu bù tóc rối của Hạ Thư thì Piri cũng không nhịn được nữa: "Ha ha ha! Không ngờ cậu cũng có lúc như vậy..."

"Im miệng cho tôi!" Hạ Thư đang mơ màng ngủ lại bị Piri đánh thức, không nhịn được ngẩng đầu lên mắng: "Không muốn bị đuổi ra ngoài thì cút về đi ngủ ngay! Ngày mai ông đây còn phải quay phim nữa, không phải ai cũng rảnh rỗi suốt ngày giống như cậu đâu... Còn nữa, ngày mai liệu mà để điện thoại di động của ông đây ở phòng khách, kỹ thuật đó của cậu... Đúng là quá cùi bắp!"

"Ơ..." Piri còn cho rằng cái tính gắt gỏng khi ngủ dậy của mình đã là quá đáng lắm rồi, nhưng khi nhìn thấy Hạ Thư thì cậu ta mới biết, hóa ra mình cũng không đến nỗi nào. Nếu như lần sau Harry lại than phiền thì cậu ta thề sẽ đóng gói anh ta lại rồi ném cho Hạ Thư. Nếu không phải còn có chuyện nghiêm túc thì cậu ta đã xoay người đi thẳng rồi, "Quản lý của cậu tìm cậu đó! Hình như có việc gấp... Cậu tự đi mà nói với anh ta!"

"Quản lý?" Hiện giờ, bộ não của Hạ Thư cực kỳ không thích hợp cho việc suy nghĩ. Sau khi cố khiến nó tỉnh táo nhưng vẫn thất bại, Hạ Thư đành lựa chọn thỏa hiệp: "Piri, chúng ta đừng phá nhau nữa được không? Cậu mau đi ngủ đi, tôi cũng phải ngủ, có việc gì thì đợi trời sáng rồi tính tiếp."

"Chắc là không được. Anh ta nói có việc gấp, tôi giữ máy rồi mở loa ngoài cho cậu vậy, cậu nghe xem anh ta muốn nói gì đi! Tôi cũng không rõ là chuyện gì đâu." Tuy bình thường Piri không đáng tin cậy cho lắm, nhưng đến thời khắc mấu chốt, cậu ta vẫn rất có trách nhiệm. Cậu ta chặn đứng hành động muốn đóng cửa lại của Hạ Thư, mở loa ngoài của điện thoại di động lên.

"Hạ Thư! Cậu dậy ngay cho tôi, có chuyện rồi!" Vương Khải nghe thấy đoạn đối thoại của hai người thì cũng sắp khóc rồi. Ôi chao, rốt cuộc anh đã tạo nghiệp gì vậy? Sao lại nhận làm đại diện cho cái thằng nhóc Hạ Thư này? Nghe thấy Piri bảo mở loa ngoài thì anh vội vã quát.

"Vương Khải, hơn nửa đêm rồi anh còn làm trò quái quỷ gì vậy?" Sau khi trút giận xong, cuối cùng Hạ Thư cũng tỉnh táo hơn. Nghe thấy giọng nói của Vương Khải, y hơi bực mình lên tiếng: "Có chuyện gì không thể để đến ngày mai rồi nói được sao? Hôm nay tôi quay cảnh đêm đó!"

"Đợi đến ngày mai thì cậu cũng đừng mong ra khỏi cửa!" Vương Khải đột nhiên có cảm giác bản thân đúng là "Hoàng đế không vội, thái giám vội"... Anh thật sự rất muốn tắt điện thoại rồi đi ngủ tiếp, nhưng nghĩ đến ví tiền của mình, anh đành cam chịu số phận: "Cậu có biết cậu đã nuôi ong tay áo không hả? Trần Tinh Vũ đã tung đoạn ghi âm cuộc đối thoại hôm đó giữa cậu và cậu ta lên mạng rồi. Chúc mừng cậu! Cậu lại thành từ khóa hot nhất! Hiện giờ ngay cả đại ma vương cũng không ngủ, thức trắng đêm nghĩ biện pháp để chùi mông cho cậu đó!"

"Trần Tinh Vũ? Ghi âm cuộc nói chuyện? Chuyện gì vậy? Anh chờ chút, chờ tôi tiêu hóa thông tin đã." Hạ Thư bỗng cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi rời rạc, nhưng y có cảm giác đã thật sự xảy ra chuyện. Nếu không, Vương Khải cũng không tức giận đến thế: "Hay là tôi lên mạng xem thử trước, lát nữa sẽ gọi lại cho anh?"

"Được! Cậu lên mạng xem đi, ngay top 1 trên bảng tìm kiếm đó! Khỏi cần mất công tìm!" Vương Khải cũng cảm thấy vô cùng bất lực. Mặc dù anh không yên tâm nhưng vẫn đồng ý với đề nghị của Hạ Thư: "Nhưng cậu phải nhớ là không được ngủ tiếp đâu đấy, tất cả mọi người đều đang bận bù đầu vì cậu đây này!"

"Được, được!" Vương Khải vừa nói như vậy, Hạ Thư bỗng cảm giác như mình đang phạm phải tội lớn, vội vàng đồng ý.

"Thứ mà quản lý của cậu nói là đoạn ghi âm này sao?" Đánh hơi được mùi "drama", Piri lập tức mở Weibo ra, vô cùng tốt bụng giúp Hạ Thư tìm được đoạn ghi âm mà y muốn: "Mau mở ra nghe thử đi!"

"Nhạt nhẽo!" Nhìn nụ cười đắc ý của Piri, Hạ Thư cảm thấy mắt mình sắp mù mất rồi. Tuy lườm cậu ta đến rách mặt, nhưng y vẫn lặng lẽ mở đoạn ghi âm lên.

"Tinh Vũ, cậu xem có gì muốn ăn không? Để tiết kiệm thời gian, tôi đã chọn món trước rồi. Cậu xem còn muốn gọi thêm món gì nữa không?"

"Anh Hạ thật chu đáo. Em không kén ăn, hơn nữa chúng ta chỉ có ba người, không cần gọi nhiều quá đâu. Lần tới nhất định em phải mời anh Hạ ăn một bữa."

"Chuyện cơm nước để sau. Không có nhiều thời gian, chúng ta hãy nói về chuyện của bạn cậu đi. Tôi đã đi hỏi Trình Chinh rồi, có phải bạn của cậu đắc tội với ai không? Đừng nói tới chuyện cướp vai diễn của tôi, tôi đã hỏi qua rồi, không phải."

"Em... cũng không rõ lắm, để em về hỏi lại xem!"

"Tinh Vũ, tôi không quen biết Diệp Thế Tân, bởi vậy có một số chuyện tôi cũng không tiện nói. Có điều, tôi thấy cậu là một hạt giống tốt, nên tôi cũng phải nhắc nhở cậu. Trong khoảng thời gian này, cố gắng giữ khoảng cách với bạn của cậu!"

"Anh Hạ, ý anh là chuyện của Thế Tân không còn cách nào sao?"

"Nếu Thế Tân tới tận nơi xin lỗi thì sao? Bọn em sẽ đích thân đi xin lỗi, chỉ mong đừng chặt đứt con đường sự nghiệp của Thế Tân, cậu ấy còn quá trẻ!"

"Chuyện này hẳn là không có cơ hội xoay chuyển nữa rồi. Cậu bảo bạn cậu suy nghĩ xem nên trả lời với công chúng thế nào đi."

"..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui