Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi

"Tôi vẫn chưa kịp xem tin tức trên mạng. Anh tóm tắt qua tình hình cho tôi đi, để tôi còn tính xem lát nữa có cần phải tới tìm Đại ma vương không?" Có lẽ cảm thấy thái độ vừa rồi của mình không tốt lắm, Hạ Thư lặng lẽ đổi chủ đề câu chuyện.

"Hiện giờ trên mạng có người tung ra lịch sử giao dịch tài khoản ngân hàng của cậu, nói từ năm mười tám tuổi, mỗi tháng tài khoản của cậu đều nhận được một khoản tiền bí ẩn. Hơn nữa, nguồn gốc của khoản tiền này cũng khá mờ ám..." Vương Khải vừa nói vừa lo lắng nhìn Hạ Thư. Anh cảm thấy đề tài này là điều kiêng kị của Hạ Thư, cho nên vô thức cẩn thận hơn khi nhắc tới.

"Nói tôi bị bao nuôi à?" Hạ Thư nhíu mày, giúp Vương Khải nói nốt mấy từ mà anh không dám nói ra. Y thoáng do dự rồi mới hỏi về vấn đề mà mình đang quan tâm: "Có công bố thông tin của tài khoản chuyển tiền cho tôi không?"

"Không, lịch sử chuyển khoản đã được làm mờ rồi, chỉ có thể nhìn thấy thông tin của cậu, còn đâu không có tí gì về thông tin người gửi." Nếu có thông tin người gửi thì Vương Khải đã tìm người xác minh từ lâu rồi, cần gì phải hỏi Hạ Thư để khiến y mất hứng thế này.

"Không có thông tin? Làm lộ liễu như vậy mà cư dân mạng lại không phát huy trí thông minh của bọn họ sao?" Xem ra là kiêng kị thân phận của người kia. Nhưng với tinh thần của cư dân mạng thì bạn càng không nói, bọn họ càng có thể phát huy trí tưởng tượng.

"Chậc... vẫn là cậu hiểu bọn họ." Vương Khải còn đang cân nhắc không biết có nên nhắc tới chuyện này hay không, chẳng ngờ Hạ Thư lại nói ra trước. "Bọn họ dùng rất nhiều cách, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Có điều, rất nhiều người suy đoán nhân vật đứng sau lưng cậu là một người rất lợi hại."

"Sức tưởng tượng của bọn họ cũng phong phú thật, khéo có thể xuất bản thành sách được luôn ấy, anh cứ để cho bọn họ tiếp tục làm trò đi." Hạ Thư đã sớm đoán được tình huống này nên khá bình tĩnh: "Đúng rồi, tìm được luật sư chưa? Đã đăng thanh minh gì chưa?"

"Vẫn chưa..." Bị hỏi vậy, Vương Khải lắc đầu theo phản xạ có điều kiện: "Đại ma vương vẫn chưa ra chỉ thị gì, hẳn là muốn xem ý kiến của cậu."

"Ý kiến của tôi?" Hạ Thư nhíu mày, lặp lại lời Vương Khải vừa nói. Y nhếch miệng cười khẩy: "Sao vậy? Anh cũng cảm thấy chuyện này có gì đó mờ ám, vậy nên không dám đưa ra lời thanh minh cho tôi? Sợ rằng thanh minh xong trên mạng lại có thêm chứng cứ phản bác à?"

"Không phải..." Mặc dù Vương Khải trả lời không được tự tin cho lắm, nhưng anh thật sự không có ý gì xấu, "Chúng ta cộng tác nhiều năm như vậy, thành công hiện giờ của cậu đều là do cậu tự mình nỗ lực đạt được. Điều này tôi hiểu rõ hơn ai hết! Tuy chuyện ngày hôm nay cậu không muốn nói cho tôi nghe, nhưng tôi vẫn tin tưởng cậu. Có điều, tình hình hiện giờ không hay cho lắm, mỗi lần thanh minh công ty đều cần thận trọng hơn nữa, hơn nữa còn cần có sự đồng ý của cậu. Cậu chỉ cần nhớ rằng, cho dù cả thế giới quay lưng lại với cậu thì chúng tôi vẫn sẽ ở bên cạnh cậu."

"Có những lời này của anh là đủ rồi. Chuyện này không phải tôi không muốn nói với anh, chỉ là tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Anh cho tôi thêm chút thời gian đi... Tôi chỉ có thể nói với anh rằng, những tin đồn bên ngoài đều không phải là thật. Nên mời luật sư thì cứ mời, nên thanh minh thì cứ thanh minh!" Hạ Thư dừng bước, vỗ vai Vương Khải, cười rất vui vẻ.

"Được, cậu đi gặp Đại ma vương trước đi, tôi đi liên hệ cho cậu." Vương Khải nhìn cửa phòng làm việc đang đóng chặt của Đại ma vương, quyết định để Hạ Thư tự mình vào đó. Bản thân anh đã thay y chịu đựng nhiều rồi, đường đời của y, vẫn phải do y tự mình bước lấy.

"Anh cứ kiếm cớ trốn tránh đi! Tôi cũng muốn xem thử, anh có thể tránh tới khi nào. Nói chung, cái gì nên tới thì sẽ tới thôi, nhỉ?" Hạ Thư ghét bỏ lườm Vương Khải một cái, phất tay với anh: "Được rồi, được rồi. Tha cho anh đó, mau đi đi..."

"Cảm ơn, cảm ơn! Ân đức này không lời nào cảm tạ hết được, tôi đi trước đây!" Nhận được sự cho phép, Vương Khải nhanh chóng chạy mất dép. Hạ Thư trừng mắt nhìn theo, chỉ có thể lặng lẽ thở dài một hơi. Y giơ tay gõ cửa phòng làm việc của Đại ma vương.

"Vào đi, tôi đợi cậu rất lâu rồi." Nghe thấy tiếng gõ cửa, Đại ma vương để tài liệu trong tay sang một bên, bỏ kính mắt xuống, hắng giọng rồi nói.

"Chỉ dựa vào tiếng gõ cửa cũng có thể nghe ra là tôi sao? Lợi hại thật!" Hạ Thư nở nụ cười tươi rói, vừa mở cửa đã bắt đầu trêu đùa: "Cây gậy trong tay sếp đã chuẩn bị xong, nhưng dù sao tôi cũng là người dựa vào mặt để kiếm cơm, xin sếp ra tay nhẹ một chút..."

"Bớt nói nhảm đi! Thành thật khai báo chuyện của mình, thẳng thắn được khoan hồng, giấu giếm tất nghiêm trị!" Đại ma vương lạnh lùng liếc nhìn Hạ Thư, trên mặt như phủ một tầng sương lạnh: "Đến đây đi, bắt đầu nói từ đâu trước?"

"Ầy..." Nụ cười trên mặt Hạ Thư thoáng chút bối rối, nhưng y vẫn kiên trì đáp lời: "Sếp đừng như vậy mà, chúng ta tâm sự bình thường trước được không? Từ từ đi vào vấn đề... cũng nên để cho tôi bình tĩnh lại đã chứ?"

"Bình tĩnh? Thế sao cậu không để tôi bĩnh tĩnh hả? Mấy ngày nay, tin tức bị tung lên mạng ngày càng chấn động. Cậu đến bộ phận PR mà xem, bọn họ đang bận đến mức độ nào? Đừng lằng nhằng nữa, mau nói rõ ràng chuyện của mình đi!" Ánh mắt như chứa đinh nhọn Đại ma vương rơi vào trên người Hạ Thư, khiến y lập tức sợ rụt cổ.

"Tôi cũng rất đau đầu với mấy scandal này… Chị cũng biết chúng không phải sự thật mà, hiện giờ tôi còn oan hơn cả Thị Kính nữa đấy." Hạ Thư rất tự giác ngồi xuống chiếc ghế sofa xa Đại ma vương nhất, nhìn đối phương bằng vẻ mặt vô cùng oan ức: "Tôi phải trả lời thế nào đây? Hơn nữa tôi đã bảo Vương Khải đi tìm luật sư, chuẩn bị đăng một bài thanh minh lên rồi, thanh giả tự thanh."

"Được rồi, khỏi lảm nhảm! Nói vào trọng tâm! Khoản tiền hằng tháng kia là sao?" Với kiểu phụ nữ có ý chí sắt đá như Đại ma vương thì sao có thể vì một ánh mắt của Hạ Thư mà thay đổi suy nghĩ. Ánh mắt chị ta nhìn Hạ Thư vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí khiến Hạ Thư cũng sắp bình tĩnh không nổi nữa.

"Có thể đừng hỏi đến khoản tiền kia không? Chuyện này thật sự không giống như những gì người ta đồn thổi. Điểm này tôi có thể đảm bảo." Cuối cùng vẫn là Hạ Thư chịu thua trước, y nhìn Đại ma vương bằng ánh mắt cầu khẩn: "Ai mà chẳng có một vài bí mật không muốn nói cho người khác biết? Đối với tôi thì số tiền này có lẽ giống một sự sỉ nhục hơn, sếp đừng hỏi nữa được không?"

"Sao vậy? Việc thừa nhận mình là con trai của Lý Trạch Thiên khó đến thế sao?" Đại ma vương thở dài, giọng nói cũng không còn cứng rắn như trước nữa.

"Sao sếp biết?" Nghe đến cái tên Lý Trạch Thiên, Hạ Thư lập tức nhảy dựng lên. Y nhìn chằm chằm vào Đại ma vương, dường như muốn tìm hiểu rõ ràng, rốt cuộc chị ta có ý gì.

"Cậu đừng kích động, tôi không điều tra cậu. Chỉ có điều, Lý Trạch Thiên là anh họ tôi, hơn nữa lúc trước tôi đã từng gặp cậu ở nhà anh họ... Có lẽ lúc đó cậu còn quá nhỏ nên không có ấn tượng gì." Thấy Hạ Thư kích động như vậy, Đại ma vương vội vã giải thích, nở nụ cười hiền hòa. Vừa rồi chị ta chỉ định đùa Hạ Thư, không ngờ tên nhóc này lại tưởng là thật.

"Anh họ? Thế này cũng quá huyền huyễn rồi…" Hạ Thư không biết hiện giờ mình nên có biểu cảm gì. Không ngờ vị cấp trên lâu năm này vẫn luôn biết thân phận thật của mình, y cảm thấy có chút mỉa mai: "Cho nên từ đầu sếp đã biết tôi là con riêng của Lý Trạch Thiên? Vậy thì vì sao sếp còn muốn kí hợp đồng với tôi? Tôi không phải là sự sỉ nhục của nhà họ Lý các vị sao?"

"Đúng vậy, năm đó nhìn thấy cậu ở studio, tôi cũng rất kinh ngạc. Tôi tưởng rằng, sau khi cậu rời khỏi nhà họ Lý thì chúng ta sẽ không có cơ hội gặp mặt nhau nữa, không ngờ vẫn có duyên đến thế. Thật đúng là chuyện đáng để vui mừng!" Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thư, Đại ma vương đã thích đứa bé này rồi, chị ta còn vì chuyện y rời khỏi nhà họ Lý mà đau lòng mất một thời gian.

Khi Hạ Thư được nhà họ Lý nhận về thì Đại ma vương vẫn đang học cấp ba. Chị ta cũng đã nghe người trong nhà kể chuyện anh họ đón một đứa con hoang về nhà, trông vô cùng đáng yêu. Nhưng phải đợi đến một bữa tiệc của gia tộc, Đại ma vương mới thật sự được nhìn thấy Hạ Thư.

Vốn dĩ Hạ Thư không có tư cách tham dự, nhưng bởi vì có một bà cụ thích trẻ con tham gia nên Hạ Thư mới được đưa tới. Khi đó Hạ Thư mới có bảy, tám tuổi. Cậu trốn sau lưng Lý Trạch Thiên, ánh mắt sợ sệt, khiến người ta không nhịn được mà muốn trêu chọc.

Đại ma vương cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, chị ta mượn cớ đưa Hạ Thư ra ngoài chơi, sau đó nhốt y trên gác xép. Cuối cùng Đại ma vương mải chơi, quên mất chuyện này. Đợi đến khi nhận ra trong phòng thiếu mất một người, chị ta mới chạy tới gác xép, khi ấy mấy tiếng đã trôi qua.

Khi Đại ma vương mở cửa, Hạ Thư đang co người nằm ngủ trên sàn nhà, hàng lông mi dài hắt bóng lên gương mặt, đẹp tới mức không biết nên tả thế nào.

Có lẽ là do áy náy, Đại ma vương còn nhờ người gửi đồ chơi cho Hạ Thư. Nhưng sau đó, chị ta nghe người khác nói: Hạ Thư đã bị Lý Trạch Thiên giao cho người khác nuôi. Ông ta lại cưới thêm vợ mới, là thiên kim của một tập đoàn nào đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui