Nguyên khí của A Yên rốt cuộc khôi phục vào ngày thứ mười, cậu nhóc biến trở lại thành mỹ thiếu niên tàn nhang tuổi mười lăm, bị Phó Tây Đường xách về Bắc Kinh. Đồng hành còn có An Bình, cậu ta đang nghỉ hè, dù sao cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, vì thế quyết định du lịch Bắc Kinh.
Cuối cùng, chỉ còn mình Hứa Bạch ở lại An Hà, hoài niệm kỳ nghỉ hè tốt đẹp của tháng năm đại học, ngậm ngùi không thành lời.
Thời gian như nước chảy mây trôi, trung tuần tháng chín, “Chuyện ở đường số 09 phố Bắc” chính thức công bố với công chúng. Hứa Bạch đã lâu không lộ mặt cũng lên weibo một lần, thấy tên Chu Tề lại treo trên đầu bảng, trong lòng cảm thán một câu không hổ là lưu lượng tiêu biểu.
Không quá mấy ngày, đoàn phim rời An Hà tới địa phương khác lấy cảnh, Hứa Bạch đánh tiếng với đạo diễn Phàn, nửa đường bớt chút thời gian về Bắc Kinh một chuyến.
Hứa Bạch về lúc nửa đêm, muốn tạo bất ngờ cho Phó tiên sinh. Trước đó cậu đã bàn bạc kỹ lưỡng với A Yên, kêu A Yên để cửa cho mình, sau đó cậu sẽ thần không biết quỷ không hay lẻn vào nhà, âm thầm vào phòng ngủ, lao thẳng lên người Phó tiên sinh đang yên giấc.
Cậu tính toán rất bài bản, nhưng trăm triệu lần không ngờ được A Yên vừa quay đầu đã bán đứng mình.
“Tiên sinh, tiểu bảo bối nói đại khái nửa đêm hôm nay sẽ về tới nhà, muốn cho ngài bất ngờ.”
Vì thế Hứa Bạch lén lút về nhà, dự định cos hái hoa tặc, vừa men tới mép giường đã bị đè xuống.
Hứa Bạch ghé vào trên giường, vội vàng vỗ chăn xin tha, gian nan quay đầu nhìn Phó tiên sinh, không phục hỏi: “Phó tiên sinh, sao anh còn chưa đi ngủ nữa?”
Phó Tây Đường từ trên cao nhìn xuống cậu, “Nếu ngủ, không phải sẽ bắt hụt tên trộm này sao?”
Hứa Bạch nhụt chí, nằm bẹp bất động trên giường, “Em mệt rồi, em muốn ngủ.”
Phó Tây Đường không nói gì, cúi người hôn hôn bên tai cậu, sau đó vỗ vỗ cặp mông căng tròn của cậu, “Đứng lên đi, trong bếp vừa nấu đồ ăn xong, ăn một chút rồi hẵng ngủ.”
Hứa Bạch hừ hừ, vẫn nằm yên bất động.
Phó Tây Đường đành bế người lên, cũng may Hứa Bạch thấy kiểu ôm công chúa thực sự có hơi sỉ nhục cái thân cao mét tám của mình, bèn giẫy giụa muốn tự đi.
Thực ra cậu rất đói, cơm chiều là suất ăn trên máy bay, mùi vị thật không ra làm sao. Tưởng tượng trong bếp có đồ ăn Phó tiên sinh tự tay làm cho cậu, lười biếng và mệt nhọc tức khắc giảm hơn phân nửa.
“Em đợi một chút, tôi hâm nóng đồ ăn lại.” Phó Tây Đường kêu Hứa Bạch ra phòng khách chờ, mình thì xoay người vào bếp.
Nhưng Hứa Bạch thật vất vả trở về một chuyến, sao có thể tiếp tục chia cắt hai nơi với Phó Tây Đường, cậu chậm rì rì lê dép đi qua. Phó Tây Đường đứng trước kệ bếp hâm đồ ăn, cậu liền ôm anh từ đằng sau, gác cằm lên vai anh, hít hít mũi hấp thụ mùi đồ ăn hấp dẫn.
Không, hương vị của Phó tiên sinh còn dễ ngửi hơn đồ ăn nhiều.
‘Phó tiên sinh.”
“Hửm?”
“Em gọi anh vậy thôi.”
Phó Tây Đường mỉm cười, gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng Hứa Bạch, “Ăn thử nào.”
Hứa Bạch há miệng a ô một ngụm, ngon tới nheo nheo cả mắt, khóe miệng dính sốt từ đôi đũa cũng không biết. Hai tay Phó Tây Đường đều đang bận, liền trực tiếp cúi đầu khóa môi cậu, đầu lưỡi liếm qua khóe môi ——– hương vị không tồi, nhưng hình như có hơi nhạt.
Nghĩ như vậy, anh lại cho thêm chút gia vị vào đồ ăn.
“Đút cho em miếng nữa đi.” Hứa Bạch bĩu môi ra lệnh.
“Đứa nhóc ham ăn.” Cái gì Phó Tây Đường cũng chìu theo cậu.
A Yên mặt vô cảm lướt qua cửa, thấy cảnh tượng ngọt dính bên trong, ôm ngực, cảm thấy con tim bé bỏng của mình tổn thương nghiêm trọng.
Cậu nhóc vừa lên lầu vừa gửi tin nhắn cho An Bình.
Anh Yên: Hai người kia quá dính lấy nhau, tôi không chịu nổi, tôi muốn bỏ nhà trốn đi.
Bình an là phúc: Đến đây đi, năm năm thi đại học ba năm làm bài tập đang đợi cậu.
Anh Yên: ……. Cậu còn làm bài tập?
Bình an là phúc: Khai giảng có kỳ thi tháng.
A Yên quyết định vẫn nên khiêm tốn một chút cho êm đẹp, miễn cho tiên sinh thực sự bắt cậu nhóc đến trường học tập, như thế thì chết chắc rồi.
Hôm sau, Hứa Bạch lại phải từ Bắc Kinh đi Đôn Hoàng tiếp tục đóng phim. Vốn dĩ cậu còn định gặp mặt Cố Tri, ai ngờ anh ta lại bay qua Italy chụp bìa tạp chí.
Ban đầu Hứa Bạch còn hơi nghi hoặc, Cố Tri chưa bao giờ lấn sân vào giới thời trang, tạp chí thời trang trông ra sao anh còn không rõ lắm. Cậu tinh tế dò hỏi ——- hay nhỉ, Cố Tri và Tưởng Cố Bắc đi chung, hai người cùng lên trang bìa.
Knoxville ngày mai: Ban biên tập tạp chí mời hai người chụp chung à?
Ba thiếu một: Đúng vậy. Vừa lúc thầy hướng dẫn hồi anh ta tu nghiệp ở nước ngoài đang ở Florencia, tiện đường ghé thăm, học hỏi thêm cái mới.
Knoxville ngày mai: Vậy cũng không tồi.
Ba thiếu một: Hôm qua Tưởng Cố Bắc mới xuất quỹ với anh.
Knoxville ngày mai: ……..
Knoxville ngày mai: Anh trả lời anh ta thế nào?
Ba thiếu một: Đây là chuyện bình thường thôi mà, cậu cũng vậy mà.
Knoxville ngày mai: Ừ.
Ba thiếu một: Anh thấy anh ta rất mê mang, hay cậu thay anh khai thông cho anh ta đi?
Hứa Bạch ở trong lòng yên lặng thắp cho tên đại ngốc kia một ngọn nến, xem ra cậu đây không cần phải làm ba ba ra tay chia rẽ ương ương, người theo đuổi đã ngã ngựa từ vòng gửi xe rồi.
Đúng là thảm kịch nhân gian mà.追求者就已经倒在进门的门槛上了: em không hiểu nguyên văn “ngã ngay ngạch cửa” này, dựa vào ngữ cảnh đoán nghĩa thôi. Anh/chị/bạn nào biết xin bình luận chỉ rõ giúp em.
Lần này Hứa Bạch đi, thoáng cái đã qua vài tháng. Cảnh quay ở Đôn Hoàng đã hoàn thành, cậu lại theo đoàn chạy tới cánh đồng tuyết, bắt đầu quay chuyện sau khi Tần Phi bị cách chức điều tra.
Cuối cùng Tần Phi cũng quyết định lựa chọn sơ tâm của mình, tựa như viên đá thô ráp lại cứng rắn, khảm giữa bùn lầy triều đình. Cách chức, hạ ngục đã là chuyện ván đã đóng thuyền. Cuối cùng, cai ngục cứu y một mạng từ trong nhà lao, trả ơn Tần Phi từng giúp hắn.
Tần Phi đào thoát khỏi ngục giam cải trang giả dạng lẻn khỏi kinh đô, một đường lang bạt giang hồ, đi tới cánh đồng tuyết mênh mông.
Tần Phi của lúc này, hóa trang giống như du hiệp giang hồ, một thân y phục vải thô đã giặt tới bạc thếch, bên hông đeo trường kiếm và bầu rượu, đầu đội mạng che, mặt đầy phong sương. Ánh mắt y luôn mang theo u buồn, râu trên cằm lúng phúng, tóc dùng trâm gỗ đào tùy ý gài lại, gió Bắc thổi vù vù quét ngang mặt y, thổi mái tóc rối của y càng thêm hỗn loạn.
Y đi không có điểm đến, chỉ không ngừng tiến về phía trước, phảng phất như đang tự lưu đày bản thân tới nơi xa xôi mà chính mình cũng không biết nó ở đâu.
Cánh đồng tuyết tháng mười hai, lạnh tới nỗi Hứa Bạch đánh bồ cạp, trong thân thể không ngừng tuôn trào một loại xúc động muốn ngủ đông. Nhưng cậu còn đang đóng phim, có lạnh cũng phải nhịn xuống, một tay xách bầu rượu, một chân thấp chân cao đi giữa cánh đồng tuyết.
Flycam bay ngang đỉnh đầu Hứa Bạch, ở trước mặt cậu theo cậu một đường.
Hứa Bạch vừa đi vừa nghĩ ngợi không biết Phó tiên sinh đã nhận được tin nhắn chưa?
Bộ phim này quay từ mùa hè tới mùa đông, mỗi mùa đều ở một địa phương khác nhau. Hứa Bạch xuất thân khoa văn, tự xưng có tế bào lãng mạn, mỗi một thời khắc chuyển giao sang mùa khác đều sẽ viết cho Phó tiên sinh một phong thư gửi về nhà số 10 phố Bắc.
Tuy nói hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, thông tin tức thời không chậm trễ, nhưng đáy lòng Hứa Bạch vẫn thiên vị thư từ viết tay qua lại. Như vậy càng lãng mạn, càng trịnh trọng, càng có ý nghĩa kỷ niệm.
Bộ phim này, đại khái phải quay tới mùa xuân. Trước khi sang xuân, bọn họ sẽ đổi qua địa điểm mới, lần tới nữa là vừa đủ bốn mùa một năm.
Đạo diễn Phàn có cách thể hiện độc đáo, nhuộm toàn bộ chuyện xưa trong sắc thái bốn mùa, khởi đầu từ mùa hè nhiệt độ như lửa nóng, cũng là bắt đầu đầy nhiệt huyết của Tần Phi tại chốn kinh sư, trải qua thu vàng đông buốt giá, cuối cùng chạm tới ấm áp ngày xuân.
Hứa Bạch cảm thấy rất có ý tứ, vì thế đề bút viết thư cho Phó Tây Đường, gửi lời thăm hỏi tri kỷ suốt bốn mùa đến anh. Vì tạo sự bất ngờ này, cậu không trực tiếp đưa thư cho Phó Tây Đường khi anh tới thăm ban, mà đợi sau khi anh đi rồi mới gửi.
Phó Tây Đường nhất định sẽ cảm động, Hứa Bạch tự tin trăm phần.
Phó Tây Đường xác thực rất cảm động, cho nên khi lần nữa nhận được thư, anh cũng lại lần nữa thu thập hành lý, ngồi lên đoàn tàu Bắc Quốc đi thăm bạn trai nhỏ nhà mình.
Thời điểm anh tới phim trường, Hứa Bạch còn đang diễn trên nền tuyết.
Gió thổi hơi mạnh, Hứa Bạch một mình một người tựa như chú ưng đen dừng đôi cánh trên đồng tuyết. Băng tuyết đông cứng đôi cánh, thoáng nhìn cậu như đánh mất năng lực bay lượn, đứng bất động giữa bạt ngàn tuyết trắng.
Nhưng cậu bỗng ngẩng đầu lên đón gió tuyết, nhìn từng hạt tuyết trắng thuần không ngừng hạ xuống giữa không trung, đôi con ngươi gần như bị cơn gió ngày càng lớn che lấp mất, ánh sáng trong đó lại kiên định như cũ không đổi dời.
“Cut! Hứa Bạch nhanh vào trong!” Gió càng lúc càng lướn, cảnh quay này thông qua, đạo diễn Phàn lập tức cầm loa lớn tiếng gọi người về. Khương Sinh và các nhân viên công tác khác vội vàng chạy về phía Hứa Bạch, sợ cậu đứng lâu trong tuyết bị đông lạnh.
Càng làm người ta lo lắng là Hứa Bạch cứ đứng mãi tại chỗ, không chịu nhúc nhích.
“Anh Hứa!” Khương Sinh nóng vội, chạy càng nhanh hơn.
Đúng lúc này, Hứa Bạch đang yên lặng bỗng như được ấn công tắc, cậu bất ngờ chạy về phía Khương Sinh, vui mừng giơ tay vẫy vẫy, “Em ở đây này!”
Dứt lời, cậu tự mình chạy tới. Xác thực là cậu có hơi lạnh cứng người, chân thấp chân cao chạy đi như chú cánh cụt vụng về, còn chậm hơn so với người ta đi bộ.
“Anh Hứa chậm thôi, chạy chậm thôi!” Khương Sinh vội vã đưa tay ra đỡ cậu, bóng dáng người khác lại lướt qua cậu ta, nhanh chóng tới trước mặt Hứa Bạch, đón được người thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Hứa Bạch ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười nói: “Phó tiên sinh!”
Phó Tây Đường nhìn gương mặt bạn trai nhỏ nhà mình bị đông lạnh tới hồng lên, đau lòng siết chặt người vào trong ngực, giơ tay phủi tuyết trên tóc cậu. Bỗng nhiên Hứa Bạch bắt lấy tay anh, gây mất hứng mà thúc giục: “Mau mau mau, rút em lên khỏi tuyết mau, bị kẹt rồi!”
“Kẹt?” Phó Tây Đường vội duỗi tay sờ vào trong tuyết, xác định cậu chỉ là chân bị lún trong tuyết rút không ra, lúc này mới ôm eo cậu bế người lên.
Hứa Bạch thoát được, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chung quanh còn nhiều người đang nhìn kìa, phóng đãng như vầy khiến cậu đỏ mặt, vội vàng vỗ vỗ vai Phó Tây Đường, “Được được được rồi, anh thả em xuống đi!”
Phó Tây Đường nghe lời thả cậu xuống, lại không cho cậu tự đi, xoay người ngồi xổm trước mặt cậu, “Tôi cõng em.”
Hứa Bạch lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Khương Sinh giữa đám người, lại thấy bọn họ nhất trí xoay đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vừa nói chuyện vừa đi xa.
“Trưa nay ăn gì thế?”
“Nghe nói có canh thịt dê nóng hổi ấy…..”
“Canh thịt dê hả, tôi thích uống canh thịt dê nhất ha hả ha…..”
“Ha hả ha hả….”
Lộ liễu, quả thực quá lộ liễu! Một đám thẳng nam ung thư xấu hổ thời kỳ cuối!
Hứa Bạch nhìn mà buồn cười, sau đó thoải mái vui vẻ bò lên lưng Phó Tây Đường, “Đi thôi.”
Phó Tây Đường đứng lên, cõng người đi về phía trước.
Một lát sau, Hứa Bạch lại hỏi: “Sao bỗng dưng Phó tiên sinh lại tới đây?”
“Không mong tôi tới?”
“Đâu có, tối qua em còn mơ thấy anh nữa đó.”
“Mơ thấy tôi thế nào?”
“Làm thịt viên đầu sư tử kho tàu và mì trộn tương cho em.”
“………….”