Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Đầu tháng 5, buổi họp báo cuối cùng của diễn ra tại Bắc Kinh. Do thời gian gấp gáp, trước họp báo sẽ có buổi gặp thân mật với các cơ quan báo chí truyền thông, Hứa Bạch không về phố Bắc mà ở lại khách sạn cùng mọi người nghỉ ngơi và chỉnh trang.

Trang điểm, tạo hình, sau một hồi bận rộn, Hứa Bạch tinh thần phấn chấn đứng dưới ánh đèn, lần thứ hai bị súng trường đạn pháo của truyền thông bao vây.

Cánh truyền thông gọi là màn comeback của Hứa Bạch, bởi trước khi Hứa Bạch ngủ đông, Chu Tử Nghị thông cáo với bên ngoài đây là cậu muốn lắng đọng lại, làm mới chính mình.

Vài kênh báo chí chỉ cần náo nhiệt chê chuyện lớn, trực tiếp gán một slogan thật kiêu cho Hứa Bạch – “Hướng tới Tam Kim, lần nữa đoạt cúp”. Hứa Bạch vẫn thản nhiên, dù sao phim cũng đã chiếu, là tốt hay xấu tự sẽ có bình luận.

Kim Mã, Kim Tượng, Kim Ngưa: ba giải thưởng lớn của Trung Quốc.

“Xin hỏi Hứa tiên sinh cảm thấy bộ phim này sẽ đạt được bao nhiêu điểm? Có thể chia sẻ chút không?”

Câu hỏi của phóng viên trước nay luôn là cái hố to, Hứa Bạch tập mãi thành quen mà cười cười đáp lại: “Tôi nghĩ, hẳn cũng giống như dự đoán trong lòng anh vậy.”

“Chín điểm? Rất cao đấy.”

“Cảm ơn lời khen của anh, anh nhất định phải lên mạng chấm cho chúng tôi nhé.  Hứa Bạch nghiêm trang, cuối cùng còn không quên dặn dò, “Chúng ta là chỗ quen biết, thôi bớt chút cho anh, bảy tám là được rồi.”

Phóng viên: “……….”

Tôi với anh thân thiết lắm sao? Bớt là bớt cái khỉ gì?

Đáp qua một lượt các câu hỏi, Hứa Bạch lần nữa giành được thắng lợi trước những vấn đề lắc léo của anh em phóng viên, mỉm cười rời khỏi chiến trường, không màng công danh.

Tiến vào rạp, phim đã bắt đầu chiếu, đoàn làm phim được sắp xếp vào nghỉ ngơi trong phòng chờ, đợi đến khi phim chiếu xong sẽ ra giao lưu với các khách mời.

Hứa Bạch hơi nhớ Phó tiên sinh, không kiềm được nhắn tin cho anh. Nhưng chờ rồi lại chờ, lại chờ, lại chờ, Phó Tây Đường mãi vẫn chưa trả lời.

“Tín hiệu bị gì sao……….” Hứa Bạch làu bàu, lại nhắn cho A Yên, nhưng A Yên cũng không để ý tới cậu. Cậu hơi nghi ngờ, hai người này lúc nào cũng trả lời tin nhắn ngay tức khắc, bây giờ đồng thời chơi trò mất tích, chắc chắn có vấn đề.


Có điều, lúc này phim cũng sắp chiếu xong, Hứa Bạch được gọi vào vị trí chuẩn bị lên sân khấu, đành tạm thời giao điện thoại cho Khương Sinh giữ giúp.

Giờ phút này, Phó Tây Đường và A Yên đang ngồi trong rạp chiếu phim, đồng hành còn có An Bình mặt liệt đã chạy tới Bắc Kinh. A Yên nhìn Hứa Bạch trong màn ảnh ngã vào vũng máu, ôm chặt túi bắp rang bơ trong lòng, hít hít cái mũi.

“Tội nghiệp quá, tiểu bảo bối thảm quá………….” A Yên lẩm bẩm, ánh mắt liếc qua An Bình, lập tức bị giật mình. Người này thế mà lại khóc, đã thế còn là khóc trong im lặng, trên mặt thì không có biểu cảm nữa chứ.

“Woa……” từ đáy lòng A Yên vang lên tiếng ngạc nhiên cảm thán.

An Bình quay qua, bình tĩnh nói: “Phim này cũng được đó.”

A Yên nghĩ thầm bạn già à bạn còn đang rớt nước mắt kia kìa, bèn nhét túi bắp rang bơ đã rỗng vào lòng An Bình, “Cậu cầm đi, hứng lại.”

“Lách tách.” Một giọt nước mắt rơi vào thùng, phát ra tiếng vang thanh thúy. Mọi người xung quanh tò mò ghé mắt, nhưng rất nhanh, người của đoàn làm phim bước lên sân khấu đã thu hút tầm mắt của cả rạp.

“Ngao ngao ngao ngao! Hứa A Tiên!”

“Hứa A Tiên! Hứa A Tiên!”

Gần như chỉ trong nháy mắt, hơn phân nửa khán giả giơ bảng đèn đã chuẩn bị lên, tay giơ bảng hóa thân thành fan, kích động đánh call cho Hứa Bạch. A Yên còn chưa kịp nhìn kỹ xem các cô lôi bảng ra từ chỗ nào, đã bị vòng fan nhiệt tình vây quanh.

Cậu, An Bình và Phó Tây Đường tựa như đá ngầm giữa biển rộng, tiếng hét chói tai từ bốn phía như mưa rền gió dữ.

Lần đầu tiên A Yên có nhận thức trực quan về nhân khí của Hứa Bạch, trong lòng bỗng sinh ra kiêu ngạo ——— nhìn đi, là tiểu bảo bối nhà cậu đấy, tuy ngày thường anh có hơi hư hỏng, nhưng anh Yên đại nhân đại lượng sẽ không so đo với anh.

Fan ấy à, khó lắm mới thấy tiểu bảo bối một lần, kích động tới mức sắp khóc, anh Yên thì sao? Là người sống chung một mái nhà với tiểu bảo bối đấy!

A Yên càng đắc ý, càng bao dung với fan ở chung quan hơn, cứ ồn ào cứ la hét đi, A Yên OK hết.


Từ đầu tới cuối Phó Tây Đường đều thực bình tình, chỉ trong khoảnh khắc Hứa Bạch xuất hiện, trong mắt mới có dao động. Hôm nay Hứa Bạch mặc tây trang nhung xanh ngọc và giầy thể thao trắng, quần ống rộng dài qua mắt cá không khiến cậu trông béo lên, ngược lại là cặp chân kia càng thêm thon dài. Đỗ Trạch Vũ một mét bảy mươi chín đứng bên cạnh cậu, mang cả giầy độn vẫn không sánh bằng.

“Chào mọi người, tôi là Hứa Bạch.” Hứa Bạch vẫy vẫy tay với khán giả, lộ ra vòng tay Phó Tây Đường tặng cậu.

Các fan nhiệt tình đáp lại, không khí nóng lên.

Phó Tây Đường cố ý che giấu diện mạo thật, ngồi ở ba hàng ghế đầu để có thể nhìn Hứa Bạch gần hơn. Dù như vậy, hơi thở của anh cũng không thay đổi, A Yên và An Bình lại dùng bộ dáng thật, Hứa Bạch nhìn một vòng đã tinh mắt phát hiện bọn họ.

Cậu cười nhẹ, trong lòng rạo rực vui vẻ.

Các fan ôm ngực ra vẻ muốn ngất đi, ai cũng thấy hôm nay Hứa A Tiên cười cực kỳ ngọt, con tim mấy bà cô già sắp không chịu nổi. Đặc biệt là người ngồi ở ba hàng ghế đầu, nhìn đôi môi cong cong xinh đẹp như tượng tạc kia, kiên quyết cho rằng hôm nay cậu chắc chắn đã bôi mật lên đó.

Rất nhanh, buổi họp báo tiến vào phần tương tác với khách mời, MC muốn đoàn làm phim chọn ra các khán giả may mắn đặt câu hỏi, sau đó mời lên sân khấu giao lưu sâu hơn.

A Yên hăng hái tóm lấy ống tay áo An Bình, “Cậu nói xem có khi nào tôi được chọn không?”

A Yên liếc qua những gương mặt trên sân khấu, “Bọn họ đều nhận ra cậu rồi, cậu chỉ cần giơ tay là được lên ngay.”

Quả nhiên, A Yên chỉ thể hiện ra chút ý muốn được lên sân khấu, Diêu Chương bên kia nhanh chóng đọc lên số ghế của cậu, lại còn giả vờ mình chỉ gọi ngẫu nhiên.

Nhưng A Yên là người không quên anh em, vừa kéo An Bình vừa nháy mắt ra hiệu với Diêu Chương, thế là An Bình cũng được chọn. MC nhìn cặp thiếu niên xấp xỉ này, cười nói: “Diêu Chương đúng là kim khẩu nha, vừa lên tiếng đã chọn cho chúng ta hai tiểu soái ca.”

A Yên tóc xoăn lấm chấm tàn nhang nhỏ, hoạt bát đáng yêu. An Bình cao lãnh, nhưng mặt mũi rất thanh tú, cả hai đứng cạnh nhau, mỗi người một vẻ.

Một số người mất cơ hội còn đang hâm mộ ghen tỵ hận, trong giây lát đã bị đôi thiếu niên này thu hút sự chú ý, không được lên sân khấu cũng kích động như cũ.


Hứa Bạch nhìn vẻ mặt khoe khoang của A Yên, sợ sau này cậu sẽ bị người ta nhận ra, lúc đó lại giật tít buổi họp báo hôm nay đều là sắp đặt sẵn, bèn chủ động đề nghị chọn thêm hai cô gái.

Tới phần chơi trò trơi, mọi người chia thành hai đội, A Yên và An Bình ở phe đối thủ của Hứa Bạch. Chủ đề của là huyền nghi, MC chuẩn bị một vài câu đố cho trò chơi hỏi đáp nhanh. Vốn dĩ mọi người chỉ cần đứng yên trả lời câu hỏi là được, nhưng chỉ một thoáng không chú ý, A Yên đã lẩn tới bên cạnh đội trưởng Hứa Bạch của phe địch.

Cậu nhóc muốn nhắc nhở tiểu bảo bối rằng tiên sinh đang ngồi dưới khán đài, đừng thân cận với fan nữ quá, kẻo bị tiên sinh đánh đòn. Cậu nhóc vừa dứt câu mật báo, khán phòng đã ồn ào là cậu được Hứa Bạch phái tới nằm vùng ở trận doanh của đối thủ.

MC cũng cười trêu theo, A Yên liền nói: “Sao mà tôi làm nằm vùng cho tiểu bảo bối được chứ!”

MC ngốc ra, “Tiểu bảo bối?”

A Yên ngớ người phát hiện ra mình vừa nói gì, muốn thu hồi lại thì quần chúng đã kịp nghe được biệt hiệu độc đáo này, nhao nhao ồn ào cả lên.

“Tiểu bảo bối! Tiểu bảo bối!”

“Hứa A Tiên là tiểu bảo bối!”

“Tiểu bảo bối 666!”

Fan Hứa Bạch vui vẻ phát điên, sao trước nay các cô không nghĩ ra nick name vừa chuẩn vừa đáng yêu thế chứ, Hứa A Tiên chính là tiểu bảo bối các cô nâng trong tay còn gì!

Hứa Bạch thật sự sắp tức chết, nhưng còn đang đứng trên sân khấu, cậu không thể không giữ vững tươi cười.

A Yên nhìn tiểu bảo bối đang mỉm cười, trong lòng lộp bộp một chút. An Bình bất đắc dĩ, nhanh chóng bước tới kéo tay A Yên trở về.

Khán giả lập tức cười ha hả, khuôn mặt bất đắc dĩ của An Bình quá dễ thương rồi ——– đồng đội liều mạng theo địch phải làm sao, đương nhiên đành tha thứ cho cậu ấy rồi.

Thực mau, A Yên và An Bình ôm quà tặng xuống sân khấu. Trong lòng Hứa Bạch thở phào nhẹ nhõm, lại không nghĩ tới người của đoàn phim lại nhiệt liệt hoan nghênh nick name “Tiểu bảo bối” đến vậy, kể cả Diêu Chương cũng bắt đầu gọi cậu như vậy, Hứa Bạch sống không còn gì luyến tiếc, càng không dám nhìn tới biểu cảm của Phó tiên sinh.

Chẳng được bao lâu, Diêu Chương xoa xoa cánh tay, nhỏ giọng hỏi Diêu Yểu bên cạnh: “Tự dưng lạnh quá ta, cô có thấy lạnh không?”

Diêu Yểu cũng thấy rất kỳ lạ, cô lạnh tới nổi da gà, nhưng đang ở trong phòng kín mà, đâu thể có gió thổi vào. Cô quay đầu hỏi Hứa Bạch bên cạnh: “Tiểu bảo bối, anh có thấy lạnh không?”

Hứa Bạch: “Đâu có.”


Diêu Yểu cũng không nói về chuyện này nữa, cơ thể lạnh lẽo bị cơn nhiều chuyện trong lòng ép xuống, tiếp tục hỏi: “A Yên học theo Phó tiên sinh à? Tụi em kêu anh như vậy, Phó tiên sinh có khó chịu không?”

“Không đâu, cô nghĩ nhiều rồi.” Hứa Bạch vẫn mỉm cười, trong lòng yên lặng bỏ thêm một câu: Đừng nói nữa bạn ơi, Phó tiên sinh is watching you.

Vào lúc này, MC tuyên bố muốn tặng một niềm vui bất ngờ cho Hứa Bạch. Đây chính là quà fan Hứa Bạch đặc biệt chuẩn bị để chào mừng cậu trở lại, không chỉ có hoa tươi, còn có album tập hợp hình ảnh của Hứa Bạch từ khi ra mắt đến nay, cùng với thú nhồi bông cải trắng khổng lồ.

Hứa Bạch nhận củ cải, sâu sắc cảm nhận được fan nhà mình quyết không bỏ qua cái nick name này. Bọn họ vĩnh viễn không thể trở lại mối quan hệ thuần khiết tươi đẹp của thưở ban sơ được nữa, tựa như thiếu niên đáng yêu tuổi mười bảy mười tám, rồi sẽ có ngày trưởng thành nữ trang đại lão.

Cuối cùng Hứa Bạch rộng lượng mà ôm fan của mình, bạn fan này đại khái là quá hưng phấn, kích động hét lên “Tiểu bảo bối anh dễ thương quá” rồi xoay người bỏ chạy.

MC ở đằng sau gấp gáp hô to, cũng không kịp gọi cô lại.

Cả khán phòng cười ầm lên, trong lòng Hứa Bạch gió lạnh nổi lên từng cơn.

Phó tiên sinh tao nhã đoan chính nhìn cậu, vẻ mặt thoáng nhìn quả thật bình thản, không mảy may tức giận hay ghen tuông. Nhưng A Yên ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh hiểu rõ, giờ phút này Phó tiên sinh chắc chắn không nghĩ tới chuyện tốt gì, bởi trình độ đứng đắn của A Yên và giá trị hắc ám của Phó tiên sinh là hai đại lượng tỷ lệ thuận với nhau.

Vất vả một phen, buổi họp báo cuối cùng cũng thành công mỹ mãn. Hứa Bạch thở dài nhẹ nhõm, khéo léo từ chối những lời mời liên hoan, vội vàng dẫn theo  Khương Sinh tới chào tạm biệt Diêu Chương.

Hai người theo chỉ dẫn của nhân viên rời đi bằng cửa sau, vừa đẩy cửa ra, Phó Tây Đường đã đứng đợi ở đó.

“Xong rồi?” Giọng Phó Tây Đường bình tĩnh.

“Em về rồi Phó tiên sinh.” Hứa Bạch không nói hai lời vươn tay ôm lấy anh, trong giọng nói thấy rõ vẻ lấy lòng. Cũng không còn cách nào, đại trượng phu co được dãn được, lùi một bước vẫn là hảo hán.

Mỗi lần Hứa Bạch nhõng nhẽo là Phó Tây Đường không biết phải làm sao, giơ tay xoa tóc cậu, ghen tuông trong lòng cũng tiêu tán ít nhiều.

Khương Sinh cực kỳ có mắt nhìn tránh qua một bên, “Anh Hứa, Phó tiên sinh, em bỗng nhớ em còn có việc, hai người từ từ nói chuyện, em đi trước ạ!”

Khương Sinh, vì tránh quấy nhiễu Đại lão bản yêu đương, tích tắc đã biến bản thân thành vận động viên marathon. Chỉ cần vài giây, cậu ta đã mất hút khỏi tầm mắt hai người.

Phó Tây Đường rất vừa lòng với sự thức thời này, quyết định bảo Diệp Viễn Tâm tăng lương cho cậu ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận