Trong phòng thay đồ ,cậu nhìn bản thân trong gương.
Ngoài trừ ngoại hình không khác mấy,nhưng cách ăn mặc với nốt ruồi son dưới khóe mặt trông cậu ta thật đào hoa làm sao.
Lê Sơ khẽ cau mày " Đây là ai cơ chứ'
" Rốt cuộc mình đã đến nơi quái quỷ nào vậy ?"
Chợt cánh cửa mở ra ,tiếng người bước vào khiến cậu có đôi phần cảnh giác.
Nhìn sơ qua là một chàng trai khá trẻ,mái tóc hơi rối có trang điểm một chút ,môi hơi đỏ và làn da khá trắng ,trên người mặc một chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần tây đen bước vào.
Cậu thật không hiểu nổi,tại sao con trai phải môi đỏ thế này.
Bộ trong thế giới này ,ai cũng thế sao.
Cau mày lại hỏi " Cậu là ai?'
Chàng trai vỗ vai cậu " Mới xỉu một cái liền quên mình sao?'
Quên ? Vốn dĩ mình đâu hề nhớ
Nghĩ thế ,nhưng mặt ngoài cậu vẫn cố bình tĩnh " Cậu vào đây làm gì ?'
" Lê Sơ à ,sao cậu làm đạo diễn Trần tức giận vậy ,chẳng phải cậu cần vai diễn này lắm sao "
" Tại sao tôi lại cần ?"
" Thì là cậu thích vào làng giải trí này ,nên anh Hoàng đã giúp cậu mà.
Anh ấy cũng thật độ lượng làm sao,nhưng cậu đừng nghĩ mình không biết mục đích thực sự của cậu "
Cậu cau mày " Ý cậu là sao?"
Người đó cau mày chút tiến gần sát cậu ,lộ vẻ thâm trầm khó đoán " Thì là! muốn tiếp cận Hạ Hoàng Tuấn - người khá nổi tiếng trong nghành đó ,cậu muốn có người chống lưng mà.
Không phải sao"
Dưới khí tức của người kia ,cậu chỉ có thể ấp úng " Tôi! "
Hàn Vân Kỳ nắm chặt vạt áo cậu nghiến răng " Tôi cảnh cáo cậu ,muốn quyến rũ ai cũng được ,lên giường với ai cũng được.
Nhưng không được lại gần Hạ Hoàng Tuấn của tôi nghe chưa ,nếu không tôi sẽ chặt chân cậu cho chó ăn!'
Dù hơi hoảng sợ nhưng cậu cũng không để người kia lấn lướt được,hất tay ra nói " Cậu là ai mà đòi ra lệnh cho tôi "
" Tôi là Hàn Vân Kỳ - bạn thân của cậu đây ,người mà bị cậu cướp suất học bổng ,hủy hoại tương lai.
Hạ Hoàng Tuấn là người tôi thích ,cho nên tôi sẽ không để cậu cướp hết của tôi đâu "
" Nhớ đấy !!!" Cậu ta trừng mắt nhìn Lê Sơ một cái đầy rùng mình rồi mới bước chân ra cửa đóng sầm lại ,khiến cậu giật mình cau mày
Cậu ta vừa nói cái gì mà,Hạ Hoàng Tuấn! rồi Hàn Vân Kỳ nữa! quần đùi gì vậy! Chẳng nhẽ!
Một suy nghĩ lướt qua khiến cậu hoảng sợ mà kêu toán lên " Cái wtf ,là xuyên vào cuốn truyện hư cấu kia rồi ?"
Cậu ôm đầu khụy xuống " Ôi không ,sao một đứa sắp lên đại học như mình lại xui xẻo như vậy "
" Còn xuyên vào tên Lê Sơ lẳng lơ bị phế tứ chi sống không bằng chết?"
" Còn người kia là thụ chính.
Còn tên Hạ Hoàng Tuấn kia lại là công chính sao,số tôi khổ thế vậy "
" Còn tên hồi nãy đưa nước cho mình ,đừng nói là! "
" Đệch mợ ,đúng là chuỗi xui xẻo luôn.
Mình còn chưa tỏ tình người mình thích ,tại sao ông trời lại cho mình một quả boom lớn như thế chứ !!!"
Lúc này ,hắn sau khi giải quyết xong việc đến vã cả mồ hôi mới bước vào.
Thấy cậu mặt mày tái nhợt liền lo lắng hỏi " Em làm sao vậy "
Cậu xua tay " Không sao! "
" Mặt mày em tái nhợt thế mà còn bảo không sao nữa chứ !"
" Có cần đi khám không "
Ngước lên ,cậu khẽ gọi " Dương Sĩ ?"
Chợt động tác hắn dừng lại ,nhìn cậu nghi ngại " Em gọi tên anh làm gì"
Tay cậu run rẩy ,nhắm tịt mắt,nội tâm hỗn loạn " Tiêu rồi,tiêu rồi.
Vậy là thật rồi '
" Tên trước mắt chính là đại phản diện ,và mình là con cá sắp bị cho lên thớt "
" Nếu làm phật lòng hắn ,kết cục sẽ thảm lắm.
Cho nên phải diễn vai người yêu tròn chút ,nếu không! mình chết mất "
Nghĩ như thế ,cậu liền mặc cho hắn kéo tay ngồi lên ghế ,chỉ xoa đầu chút " Không sao ,em đỡ rồi "
" Cảm ơn anh đã giúp em nhé "
Hắn khẽ cười xoa nhẹ đầu cậu " Có gì đâu ,em là người yêu anh mà.
Chỉ cần em làm tốt ,anh cũng có chút nở mày rồi '
Khóe miệng cậu run run thầm nghĩ " Đại ca à,tôi cũng đâu biết diễn xuất chút nào ?".