Cậu chạy vào thấy ngoại mình đang khâu gì đó ,liền lại hỏi " Bà đang làm gì vậy "
" À có mấy đồ bị sứt chỉ ,bà khâu lại thôi.
Với lại ,bà định khâu cho cháu vài chiếc khăn len giữ ấm cho mùa đông "
" Thực ra ,bà không cần cực nhọc thế đâu.
Mắt bà cũng kém rồi ,khâu làm gì ,tùy tiện mua cho cháu cái áo ấm là được rồi "
Bà cười hiền từ lắc đầu ,cắt sợi chỉ dư thừa nơi áo sờn cũ " Hình như cháu thay đổi rồi "
Cậu sững sốt " Thay đổi ? Bà nói gì vậy "
" Cháu có nhớ lúc nhỏ ,rất thích chiếc khăn bà tặng không ? Cháu còn cười híp mắt mà khoe các bạn trong xóm ,bà nhìn cháu như thế cảm thấy rất đáng yêu.
Cháu luôn trân trọng những thứ người khác tặng cho mình ,xem như bảo vật"
Lê Sơ đứng hình,bởi vì những kí ức đó vốn chẳng phải của mình.
Những thứ cậu có bây giờ chỉ là tạm bợ ,là một mảnh hư ảo chẳng thuộc về mình ,sao cậu phải nghĩ nhiều đến thế
Ánh mắt bà lung lay,chứa toàn thất vọng khó giấu " Giờ nhìn xem ,cháu hở chút là mua.
Nếu bà cứ tùy tiện như cháu ,thì còn chút tình thương ,hay tấm lòng nào trong đó không.
Bà muốn cháu bà quàng chiếc khăn bà tặng ,mặc chiếc áo bà tự may ,đeo chiếc vòng bà tự xâu.
Trở về dáng vẻ lúc đầu ,vui vẻ như thế ,vô tư như thế ,ánh mắt không hề nhiễm một chút gì của sự lãnh cảm.
Như vậy ,bà mới thực sự yên lòng "
Cậu sững người nhìn bà ,không nghĩ những lời nói đó đã khiến bà thất vọng như vậy ,cũng chưa từng hiểu ý nghĩa của những món quà kia.
Lúc trước cậu chẳng được ai yêu thích,cũng chẳng được ai tặng quà ,là đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ ,bị người khác hiếp đáp từ nhỏ ,trái tim vốn dĩ đã như đang ở băng lạnh ngàn năm chưa từng được sưởi ấm.
Có lẽ chỉ cần đối xử tốt với cậu một chút ,cậu liền cảm thấy như mùa xuân nở rộ khắp nơi.
Cũng giống như việc lớp trưởng Lý đối xử tốt với cậu ,bảo vệ cậu khỏi những tên bắt nạt kia,khiến trong lòng cậu sinh tình ,những năm nay vẫn chẳng hề thay đổi.
Lê Sơ khẽ dụi vào lòng bà mình ,nhỏ giọng" Cháu xin lỗi "
" Không sao,cháu thay đổi rồi.
Bà đáng lẽ không nên quy chụp cháu của 10 năm trước ,với cháu của bây giờ.
Bà nên chấp nhận mọi thứ về cháu"
Cậu lắc đầu nghoe nguẩy ,nước mắt rơi nói " Không phải vậy đâu bà! cháu dù có thay đổi ,cũng sẽ mãi mãi là cháu trai ngoan của bà! hic! vẫn sẽ không! thay đổi! mãi mãi không mà! bà tin cháu đi nhé "
" Được ,cháu nói gì bà cũng tin "
Ánh mắt cậu sáng ngời,mỉm cười với bà ngoại “Bà ơi, bà có muốn về ở cùng con không? Ở đây hơi chật chội, nhưng chỗ ở của chúng con sẽ khiến bà thoải mái hơn ,hơn nữa gần con nè.
Mỗi khi con bận ,sẽ có chị giúp việc chăm sóc.
Bà sẽ không cảm thấy cô đơn nữa đâu !"
Bà ngoại nhìn cháu trai mình với ánh mắt đầy yêu thương"Bà cũng thích ở với con.
Nhưng bà không muốn làm phiền con đâu.
”
Hắn lặng lẽ bước vào lắng nghe hết tất cả, sau đó cất tiếng “Không có gì phiền phức cả, bà" liếc nhìn cậu một cái ,rồi khẽ nói" Nếu bà đồng ý ,em ấy sẽ không phải lo lắng đâu.
”
Cậu quay sang nhìn hắn , ánh mắt đầy hy vọng" Anh cũng đồng ý với quyết định của em mà ,mau năn nỉ bà giúp em đi "
Hắn cười khuẩy khoanh tay trước ngực " Ha~ Lê Sơ của chúng ta ,biết kéo đồng minh rồi ?"
" Cái anh này! thật là! biết đùa đấy " Cậu xua tay cười khì
Hắn đã vô số lần tưởng tượng sẽ có một gia đình ,có người để phụng dưỡng ,có người chờ mình về ăn cơm tốt đến mức nào , cảm nhận sự ấm áp dâng lên trong lòng “Thật ra, anh nghĩ đây sẽ là một ý tưởng tuyệt vời ,bà sẽ luôn là sự ấm áp của ngôi nhà chúng ta.
”
Cậu quay qua làm nũng với bà “Bà thấy chưa ,Dương Sỹ cũng không từ chối.
Vậy thì, bà hãy về sống cùng bọn con nhé! Con hứa sẽ chăm sóc bà thật tốt.
”
Bà ngoại nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn lại " Lê Sơ ,cháu yêu của bà.
Thực sự ,bà rất vui khi có con bên cạnh.
”
" Vậy bà đồng ý nhé ?"
" Ừm ,được thôi.
Nếu cháu và Dương Sỹ không nghĩ bà già này phiền phức "
" Sao có thể " Hai người đồng thanh đáp.
Khiến bầu không khí tự nhiên trở nên ngại ngùng
Hắn khẽ lộ một nụ cười, nhìn cậu ấm áp “Lê Sơ ,em yên tâm.
Không phải chỉ mình em chăm sóc cho bà ,mà còn có anh.
Chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc thật tốt cho bà !"
Phút giây ấy ,cậu cảm giác hắn không hề diễn ,mà thực sự nghĩ như vậy ,thanh thuần biết bao ,cậu cảm giác đoạn văn cậu đọc trong tiểu thuyết không phải con người của hắn.
Cậu thực sự đã lầm sao?.