Ôn Tư Niên hướng dẫn cho bọn họ, đầu tiên phải hiểu rõ âm sắc của bọn họ, vì thế người đầu tiên bị điểm tên Hoắc Thanh Ti: "Cô đến trước.
"Hoắc Thanh Ti sửng sốt, "Tôi?"Đôi mắt lạnh nhạt của Ôn Tư Nên đảo qua khuôn mặt của cô, ngón tay thon dài trắng nõn nhấn một "la" trên phím piano.
Hoắc Thanh Ti do dự nửa ngày, miệng mím ra một khe hở, nhỏ giọng "La! "Lông mày kiếm của Ôn Tư Niên nhíu lại, giọng nói bình tĩnh lộ ra một tia không vui: "Miệng cô bị đóng lại sao? Làm lại!""! "Sớm biết anh độc miệng, nhưng biết bản thân sẽ bị anh ghét, rốt cục có thể hiểu được tâm tình mỗi lần làm việc với anh.
Hoắc Thanh Ti há miệng lại "la" một tiếng, so với vừa rồi lớn hơn một chút.
Ôn Tư Niên nhíu chặt mày không buông ra, hiển nhiên vẫn không hài lòng, lạnh lùng nói: "Lại.
"Hoắc Thanh Ti hít sâu một hơi, "La——""Làm lại!""La——""Lại một lần nữa——"Không sai lắm là mười lần, sự kiên nhẫn của Hoắc Thanh Ti rốt cục cũng bị hao hết, trực tiếp há miệng cơ hồ là rống lên.
Thanh âm lớn khiến bốn cô gái nhỏ vốn đã run rẩy bịt lỗ tai, màng nhĩ thiếu chút nữa bị chấn thủng.
Ngón tay Ôn Tư Niên ấn phím đàn dừng lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn về phía cô, đáy mắt có cái gì chợt lóe rồi biến mất.
Hoắc Thanh Ti cắn môi, "Hài lòng chưa?"Không hài lòng tôi có thể hét lên cho đến khi tai anh điếc mới ngưng!Ngũ quan tuấn mỹ của Ôn Tư Niên không có biểu tình gì, nhàn nhạt mở miệng: "Tiếp theo.
"Hoắc Thanh Ti xoay người đi đến bên cạnh tường dựa vào, dư quang nhìn về phía người đàn ông đang ngồi, trong lòng rất tức giận mắng một câu: Cẩu bỉ nam nhân!**Chó so với đàn ông còn tốt hơn.
Người tiếp theo là Tống Tĩnh, 18 tuổi, trải qua thí âm vừa rồi của Hoắc Thanh Ti, sớm bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, làm sao còn tâm tư si mê nhan sắc thịnh thế của Ôn Tư Niên, chỉ hy vọng mình sẽ không bị mắng khóc.
Ngoài dự đoán của mọi người, bốn người khác đã thử giọng rất thuận lợi, về cơ bản hai lần là qua.
Hoắc Thanh Ti: "! "VÃIII ~ Cho nên mình là mục tiêu bị anh chĩa vào đúng không!Thử âm xong, đối với tình huống của bọn họ Ôn Tư Niên cơ bản đều hiểu rõ, trực tiếp giúp bọn họ phân xong từ.
Hoắc Thanh Ti nhận được lời bài hát của mình, vẻ mặt ngây thơ, thăm dò hỏi: "Ôn lão sư, có phải anh đã sai gì không?"Ánh mắt Ôn Tư Niên ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn cô, "Có vấn đề gì không?"Hoắc Thanh Ti chỉ chỉ phần mình muốn hát, "Đoạn từ này là khó nhất, âm thanh cũng cao nhất, anh cảm thấy tôi có thể hát lên sao?"Hơn nữa ở giữa chuyển đổi âm thật giả, còn có khoảng cách âm vực rất lớn, cho dù là có chuyên nghiệp đến hát cũng chưa chắc có thể xử lý tốt.
"Cô có hát được không?" Anh hỏi.
"Tôi! "Không đợi Hoắc Thanh Ti nói xong, Ôn Tư Niên lạnh lùng ngắt lời cô: "Hát không lên thì luyện, luyện đến khi nào hát lên mới thôi, nếu không cô tới chỗ này làm gì? Nghỉ phép sao?"Hoắc Thanh Ti: "! "Diệp Tiểu Miêu và Tống Tĩnh bọn họ nhao nhao ném tới ánh mắt đồng tình lại yêu không thể giúp đỡ.
Kế tiếp Ôn Tư Niên dạy bọn họ từng câu một, thái độ rất nghiêm túc, cho dù bọn họ hát không tốt cũng không toát ra một tia không kiên nhẫn.
Chẳng qua vừa đến Hoắc Thanh Ti liền thay đổi phong cách, không phải lại là lại, thì cũng chính là làm lại! Cả ngày xuống giọng Hoắc Thanh Ti đã khàn khàn, cổ họng dường như bốc cháy.
Mà tên đầu sỏ đã cầm áo khoác rời đi.
Diệp Tiểu Miêu rất tốt bụng đi xin một hộp kẹo cổ họng của người trong tổ tiết mục, để cô ngậm một viên giảm bớt một chút.
Trên đường trở về khách sạn có mấy người ở trên xe thảo luận về Ôn Tư Niên, tuy rằng rất đẹp trai nhưng thật sự siêu khắc nghiệt, anh nhíu mày một cái là cảm giác mình có thể bị dọa khóc.
Hoắc Thanh Ti không gia nhập với các cô, nhắm mắt lại như đang ngủ, nhưng trong lòng lại tính toán thái độ của Ôn Tư Niên.
Anh đối với những người khác đều không sao, duy chỉ có đối với mình nghiêm khắc, hẳn là muốn cho mình biết khó mà lui.
Nếu như ở vòng diễn thứ hai mình mà phạm lỗi, lại một lần nữa đứng chót, cho dù có công ty bỏ tiền ra làm ứng viện hẳn là cũng không chống đỡ được vòng thứ ba.
Như vậy chắc anh ấy sẽ hài lòng.
"Chị Thanh Ti! " Diệp Tiểu Miêu bỗng nhiên nhỏ giọng gọi cô: "Chị ngủ chưa?".