Ảnh Đế VS Ảnh Đế

Sau buổi lễ công chiếu Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ vẫn còn có thời gian vài ngày để vui vẻ, một ngày trước khi Trịnh Diệc Vi trở lại Tây Bắc, Qua Duệ gọi hắn đến nhà tụ tập, Trịnh Diệc Vi dẫn theo cả Tiềm Vũ.

Qua Duệ vừa mở cửa nhìn thấy bọn họ thì trong đầu liền sáng tỏ, Trình Kinh Nguyên đang chơi mạt chược cũng liếc nhìn bọn họ mà cười khẽ hai tiếng. Những người khác không nhận ra được ý tứ trong đó, Tiêu Diệp còn tưởng rằng y đã bốc được bài tốt.

“Tiềm thiếu, anh cũng đến chơi đi!” Tiêu Diệp nhường lại chỗ ngồi cho Tiềm Vũ.

“Tôi không biết chơi, mọi người cứ chơi đi!”

“Không phải chứ, ngay cả quốc túy cũng không biết chơi? Cậu có phải là người Trung Quốc hay không?” Trình Kinh Nguyên nói.

Trịnh Diệc Vi ấn Tiềm Vũ ngồi xuống ghế. “Để anh dạy em, rất đơn giản.”

Trịnh Diệc Vi kéo ghế ngồi bên cạnh tận tình hướng dẫn, Tiềm Vũ có chút không tiếp thu được, cứ nhìn chằm chằm vào quân bài không biết nên đi con nào, Trịnh Diệc Vi ở một bên giúp cậu.

Trình Kinh Nguyên tỏ ra bất mãn. “Các người rốt cục là một người chơi hay hai người chơi?”

“Tiểu Vũ chỉ mới tập chơi thôi mà.” Trịnh Diệc Vi nói. “Vậy đi, ván này thắng thì mọi người hưởng, thua cứ tính cho tôi được chưa.”

“Được, nếu vậy chúng ta cũng không khách sáo.” Trình Kinh Nguyên bĩu môi, tiếp tục lật bài, có người coi tiền như rác đưa đến cửa, y ngại gì không lấy.

Tiềm Vũ thực thông minh, sau vài ván thì đã rất nhanh lên tay, Trịnh Diệc Vi liền để cho cậu tự mình đánh.

Qua Duệ rất thích chơi mạt chược, trong nhà y có tới ba bốn bàn mạt chược, ở một bàn khác có người không chơi tiếp, y gọi Trịnh Diệc Vi vào thay thế nhưng hắn khoát tay nói không muốn chơi, tiếp tục ngồi bên cạnh Tiềm Vũ, chốc lát lại hỏi cậu có muốn uống nước hay không, chốc chốc lại hỏi cậu có muốn ăn trái cây hay không, cực kỳ chu đáo. Trình Kinh Nguyên nhờ hắn đi lấy nước mơ hắn lại làm bộ như không nghe thấy, trong lòng thầm nghĩ: đã ăn tiền của Tiểu Vũ nhà hắn lại còn muốn được hắn phục vụ, không có cửa đâu!

Tim và Tiêu Diệp ngồi đối diện dường như cũng nhận ra được điều gì, hai người liếc nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra biểu tình khiếp sợ.

Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ? Không phải chứ?

Trịnh Diệc Vi không phải là thẳng sao?

Trước đây Tiêu Diệp tiếp cận Tiềm Vũ cũng chỉ là ham vui mà thôi, Tim ngược lại có chút nghiêm túc. Hắn thật không dám tin, thời điểm ăn cơm cứ không ngừng gắp thức ăn cho Tiềm Vũ, chén của Tiềm Vũ rất nhanh đã chất thành ngọn núi nhỏ.

Tiềm Vũ nhíu mày.

Trịnh Diệc Vi đem tất cả đồ ăn trút vào trong chén của mình, cũng không thèm để ý đến vẻ mặt của người khác, ngẩng đầu nói với Tim. “Mấy món này Tiểu Vũ không thích ăn đâu.”

Nói xong, hắn gắp hai cọng rau bỏ vào chén của cậu.

Tiềm Vũ mỉm cười nhìn hắn sau đó cúi đầu ăn hai cọng rau.

Trên bàn cơm nhất thời im lặng hết vài giây.

“Diệc Vi! Anh thực sự bị bẻ cong?” Có người kêu to.

“Trời đất… tôi không phải đang nằm mơ chứ?”

“Aaaa… biết trước anh có thể bị bẻ cong thì tôi đã sớm ra tay rồi!”



Đào Từ sững sờ nhìn bọn họ, miệng lắp bắp nói. “Hai người, hai người…”

Chỉ có Trình Kinh Nguyên và Qua Duệ là sắc mặt thản nhiên.

Tiêu Diệp thở dài. “Thật đáng tiếc, em còn tưởng mình có hy vọng…”

Tim hơi mất hứng, cảm thấy Trịnh Diệc Vi thật không có nghĩa khí, đã biết hắn có tình ý với Tiềm Vũ lại còn phỗng tay trên, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt hạnh phúc tươi cười của Tiềm Vũ mà hắn chưa bao giờ được thấy qua thì hắn lại không thể không chấp nhận sự thật, cho dù không phải Trịnh Diệc Vi, hắn và cậu cũng không có khả năng, chỉ có thể vui vẻ chúc phúc cho bọn họ.

Những người khác sau khi hết kinh ngạc thì đều mừng cho Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ, mặt khác là vì có thêm một nguời anh em đồng đạo mà cảm thấy vui vẻ.

Nhìn đám người bọn họ hi hi ha ha, Tiềm Vũ đột nhiên cảm thấy hâm mộ Trịnh Diệc Vi, hắn có nhiều bạn bè như vậy, dường như vĩnh viễn cũng không cảm thấy cô đơn, cha mẹ hắn lại rất khoan dung, hắn có thể làm bất cứ điều gì mà hắn thích, cuộc sống của hắn tự do tự tại, vô cùng thoải mái.

“Đang nghĩ gì thế?” Trịnh Diệc Vi nhận ra cậu thất thần liền hỏi một câu.

“Không có gì.” Tiềm Vũ nhìn hắn, người đàn ông rực rỡ như ánh mặt trời này bây giờ đã là của cậu, về sau bạn bè của hắn cũng là bạn bè của cậu, còn có cha mẹ hắn…

Tiềm Vũ giờ phút này mới phát hiện, ở bên cạnh Trịnh Diệc Vi cậu không chỉ có được con người hắn mà còn có cả thế giới của hắn.

“Sao tự nhiên lại cười?”

“Không có gì…” Chỉ là đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.

“Những lời này lại quay về làm câu cửa miệng của em rồi.” Trịnh Diệc Vi cười nói.

Ở chơi nhà Qua Duệ cả ngày, Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ đều rất vui vẻ. mấy ván mạt chược sau này Tiềm Vũ may mắn đến độ làm cho người khác phải tức điên.

Ăn cơm tối xong, Đào Từ bận rộn cả ngày liền lăn ra ngủ, Qua Duệ phải đeo tạp dề đứng rửa chén trong bếp.

Lúc Trịnh Diệc Vi bước vào mở tủ lạnh thì Qua Duệ hỏi hắn. “Cậu và Tiềm Vũ đã phát triển đến giai đoạn nào rồi?”

Trịnh Diệc Vi hơi đỏ mặt. “Liên quan gì đến cậu?”

“Quả thật không liên quan gì tôi.” Qua Duệ cười ẩn ý, cố tình nhấn mạnh hai chữ liên quan.

Gương mặt Trịnh Diệc Vi nhất thời đỏ hơn.

Qua Duệ cười ha ha, suýt chút nữa đánh rơi chiếc đĩa trong tay. “Tôi xin cậu, đừng có bày ra vẻ mặt xử nam khôi hài như vậy có được không?”

Trịnh Diệc Vi trợn mắt nhìn y, hắn đứng tần ngần trước cửa tủ lạnh, bộ dáng như muốn nói lại thôi.

Qua Duệ biết rõ hắn có chuyện nhưng lại không muốn trực tiếp hỏi mình, vui vẻ huýt sáo tiếp tục rửa chén.

Qua một hồi lâu, Trịnh Diệc Vi cuối cùng cũng chịu mở miệng, đầu tiên hắn hỏi một vấn đề mà hắn cho là rất bình thường. “”Này A Duệ, cậu phát hiện mình thích đàn ông từ khi nào?”

“Năm mười một tuổi.”

Cầm thú! Khi đó y còn đang học tiểu học đi?

Qua Duệ nheo mắt nhớ lại kỷ niệm mối tình đầu. “Lúc đó tôi ngồi chung bàn với một cậu bé còn xinh đẹp hơn cả con gái, mỗi ngày tôi đều chọc ghẹo cậu ấy, đem sâu róm ném vào người cậu ấy, đặt biệt danh kỳ quái để cười nhạo cậu ấy, thừa dịp cậu ấy ngủ liền bứt tóc, ở trước mặt mọi người tuột quần cậu ấy…”

Biến thái! Cầm thú! Trịnh Diệc Vi có chút run rẩy, vô cùng đồng cảm với cậu nhóc từng bị Qua Duệ thích, y không phải thực sự thích người ta, rõ ràng là có thâm thù đại hận.

“Qua học kỳ sau cậu ấy dọn nhà đi, tôi cũng không còn gặp lại cậu ấy nữa, tôi đã rất buồn… Ba năm trung học, tôi phát hiện bản thân mình đối với nữ sinh trong trường không hề có một chút hứng thú, ngược lại toàn chú ý đến mấy cậu nam sinh đẹp trai… Khi đó tôi có quen được hai người bạn rất tốt, một người trong số đó có chút giống với cậu bé ngồi chung bàn với tôi năm xưa, có lần hắn đùa giỡn đụng chạm vào người tôi, kết quả tôi liền lập tức có phản ứng, liên tục một tuần sau đều nằm mơ thấy cùng hắn…” Qua Duệ nhún vai. “Đáng tiếc, hắn chỉ thích con gái.”

Trịnh Diệc Vi lộ ra biểu tình hả hê.

Qua Duệ cười rộ lên. “Một tháng sau tôi quen với người bạn trai đầu tiên, chính là người bạn còn lại, cậu ta cũng cong.”

“…” Trịnh Diệc Vi không còn lời nào để nói, thật cẩu huyết a!

Qua Duệ cũng sắp rửa xong chén đĩa, Trịnh Diệc Vi rốt cục không nhịn được hỏi thẳng vào vấn đề. “Có chuyện này… Cậu là 1 sao?”

Qua Duệ liếc hắn một cái, biểu tình như muốn nói “Còn phải hỏi.”

“A…” Trịnh Diệc Vi có chút đau đầu, hắn mặc dù hiếu kỳ nhưng vấn đề này thật khó mở miệng.

Qua Duệ mỉm cười xảo quyệt như hồ ly, tỏ lòng tốt một phen. “Có phải muốn hỏi tôi cùng đàn ông ox có cảm giác gì?”

Trịnh Diệc Vi gãi đầu, đỏ mặt gật gật, hai mắt lóe sáng, vẻ mặt cực kỳ ham học hỏi.

“Tôi hỏi cậu trước, cậu dự tính làm 1 hay 0?”

“Cái này…” Ánh mắt Trịnh Diệc Vi chợt lấp lánh.

Qua Duệ mỉm cười sáng tỏ, tháo bao tay, vỗ vỗ vai hắn nói. “Muốn ngăn chặn cậu ấy thì ngàn vạn lần đừng nên mềm lòng, bằng không sau này muốn thay đổi sẽ rất khó khăn.”

Trịnh Diệc Vi đỏ mặt xoắn xoắn ngón tay.

“Bộ dáng ngây thơ này để dành cho người đàn ông của cậu xem đi.” Qua Duệ không chịu nổi liếc một cái, vẻ mặt thẹn thùng của Đào Từ y nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu còn bộ dáng này của Trịnh Diệc Vi chỉ khiến y buồn nôn.

Qua Duệ có lòng tốt trở về phòng lấy một vài đĩa phim đưa cho hắn. “Từ từ học hỏi.”

Trịnh Diệc Vi nhìn sơ qua bìa đĩa, nghi ngờ hỏi. “Đĩa nhạc của cậu tôi đều có mà.”

“…” Qua Duệ thương hại nhìn hắn. “Cậu nhóc, chẳng lẽ cậu không biết cái gì gọi là ngụy trang?”

Trịnh Diệc Vi chợt hiểu ra, khóe miệng hơi co giật, đem GV ngụy trang thành CD của chính mình, y quả là thiên tài!

Sau khi mọi người ra về hết, Qua Duệ gọi Trịnh Diệc Vi vào bên trong nói nhỏ với hắn. “Chút nữa tôi quên nhắc nhở cậu, muốn cho người yêu được thoải mái thì nhất định phải làm tốt công tác bôi trơn a~”

Mặt Trịnh Diệc Vi mau chóng bốc hỏa, hắn kéo Tiềm Vũ chạy như bay rời đi.

Tiềm Vũ thở hồng hộc hỏi hắn. “Anh bị sao vậy?”

Trịnh Diệc Vi nhìn trời. “Không có gì.”

Tiềm Vũ nhìn vào vạt áo hơi cộm cộm của hắn. “Qua Duệ cho anh thứ gì?”

“Không có gì…”

“Thật sao?”

“Thật sự là không có gì…”

“Tốt lắm, ba chữ này trả lại cho anh làm câu cửa miệng.”

“…”

Trên đường về nhà, Tiềm Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi. “Ngày mai anh phải trở về Tây Bắc sao?”

Trịnh Diệc Vi xoay qua nhìn cậu. “Đúng vậy.”

“Không thể ở thêm một ngày nữa sao?”

“Không nỡ xa anh hả?” Trịnh Diệc Vi cười hắc hắc hai tiếng rồi đột nhiên giận dữ nói. “Anh cũng không muốn đi, nhưng nếu không quay về đạo diễn chắc chắn sẽ nổi điên.”

“Ừm.” Tiềm Vũ không nói gì nữa.

Hôm sau, Trịnh Diệc Vi ăn mặc tử tế ngồi bên mép giường, đưa tay ôm lấy Tiềm Vũ còn đang cuộn mình trong chăn. “Em không ra sân bay tiễn anh sao?”

Tiềm Vũ chuyển mình, thản nhiên nhìn hắn nói. “Chúng ta một năm đi máy bay còn nhiều hơn đi chợ, nếu mỗi lần đều đưa tiễn có phải sẽ mệt đến chết?”

Trịnh Diệc Vi nhún vai. “Vậy thôi, bất quá không biết khi nào chúng ta mới gặp lại, hôn một cái tạm biệt đi!”

Nói xong hắn cúi xuống chu môi.

Tiềm Vũ nhìn hắn vài giây rồi chậm rãi nói. “Em chưa đánh răng.”

“Anh không ngại.” Trịnh Diệc Vi càng đưa miệng đến gần. “Come on baby~”

Tiềm Vũ vẫn không có phản ứng.

“Nhanh lên, máy bay không chờ người đâu…” Trịnh Diệc Vi ra vẻ ai oán nhìn cậu.

Tiềm Vũ liếc hắn một cái, rốt cục cũng rướn người hôn phớt lên môi.

Trịnh Diệc Vi kéo cậu vào một nụ hôn thật sâu, hôn đến khi môi cả hai đều tê dại mới chịu dứt ra, hắn đặt cằm lên vai cậu than thở. “Làm sao bây giờ, anh thật không muốn đi…”

“Vậy đừng đi, cùng lắm em giúp anh bồi thường hợp đồng.” Tiềm Vũ thấp giọng nói.

Trịnh Diệc Vi kinh ngạc nhìn cậu. “Em nói thật?”

“Gạt anh thôi.”

“…”

Cuối cùng Trịnh Diệc Vi vẫn phải đi.

Tiềm Vũ thẫn thờ nhìn lên trần nhà, thân thể hơi khó chịu, nếu có thể ngủ một giấc thẳng đến sáng mai luôn thì tốt quá.

Đáng tiếc hơn một tiếng sau, cậu không tài nào ngủ tiếp được nữa. Đang chuẩn bị xuống giường xem TV thì chuông cửa đột ngột vang lên.

Từ màn hình hiển thị cậu nhìn thấy Trịnh Diệc Vi quay lại.

Bỏ quên thứ gì sao?

Tiềm Vũ bước xuống giường mở cửa cho hắn, Trịnh Diệc Vi lái xe vào thẳng trong vườn sau đó từ trong cốp lấy ra một bó hoa lớn màu trắng.

Tiềm Vũ sững sờ nhìn hắn.

Trịnh Diệc Vi đem bó hoa đặt vào tay cậu, dịu dàng nói. “Lúc sáng anh đi có phải rất buồn không?”

Tiềm Vũ tiếp tục ngây ngốc nhìn hắn.

Cậu hiếm khi lộ ra biểu tình ngốc nghếch như vậy, Trịnh Diệc Vi nhịn không được xoa xoa mặt cậu. “Em thực sự nghĩ rằng anh không nhớ hôm nay là sinh nhật em?”

Tiềm Vũ rốt cục cũng hồi phục lại tinh thần, có hơi tức giận vì Trịnh Diệc Vi đã cố tình trêu chọc cậu, nhưng trên hết vẫn là vui mừng xen lẫn ngạc nhiên, còn có chút xúc động muốn khóc. Cha mẹ và ông ngoại đều rất bận, đã lâu rồi không có ai chúc mừng sinh nhật cậu.

“Em chưa ăn sáng, đói bụng rồi…” Cậu khịt mũi nói. “Em muốn ăn trứng chưng.”

Trịnh Diệc Vi dịu dàng nhìn cậu. “Được, lát nữa anh sẽ làm cho em ăn.”

“Buổi trưa còn muốn ăn cơm với sườn heo chiên…”

“Được, sẽ làm cho em… Bất quá ngày sinh nhật mà chỉ ăn cơm sườn chiên có phải rất keo kiệt hay không?” Trịnh Diệc Vi từ trong cốp xe lấy ra bộ tóc giả mà Carla đã giúp hắn chuẩn bị, còn có râu giả và nón. “Thời tiết tốt như vậy, ăn sáng xong chúng ta ra ngoài chơi đi!”

“Được.” Tiềm Vũ nhìn xuống bó hoa trong ngực. “Đây là hoa gì?”

“Tử La Lan.” Trịnh Diệc Vi cười rộ lên. “Nó biểu trưng cho tình yêu đôi lứa nồng nàn, bền lâu.”

“…” Tiềm Vũ cúi đầu quan sát kỹ bó hoa, miệng lầm bầm. “Lại là chiêu trò dụ dỗ nữ sinh.”

“Sự thật chứng minh, nam sinh cũng dễ dụ như vậy.” Trịnh Diệc Vi khoác vai cậu bước vào nhà. “Nếu vui vẻ thì cứ cười đi, nhẫn nhịn sẽ hại thân ~”

Tiềm Vũ trừng mắt nhìn hắn, ý cười nơi khóe miệng không cách nào che giấu được.

Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ đội tóc giả, nón, gắn râu giả, thay một bộ đồ quần jean áo thun đơn giản, hai người cứ như biến thành một người khác. Trừ khi đến thật gần, quan sát kỹ vài phút nếu không cho dù là cha mẹ cũng khó nhận ra được.

Mặc dù vậy nhưng để an toàn, bọn họ vẫn chọn nơi có ít người lui tới.

Bọn họ bước vào một nhà hàng thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng món ăn khá ngon để dùng cơm trưa, xế chiều thì đi xem phim, cùng mua vé tình nhân. Nữ nhân viên soát vé nhìn hai người nắm tay nhau đi đến ghế ngồi, thật lâu vẫn chưa thể khép miệng. Xem phim xong, bọn họ đi bộ dọc theo con đường nở đầy hoa tươi ngắm hoàng hôn, cứ đi mãi đi mãi không có điểm dừng, đến tối mới chịu về nhà.

Bọn họ không lái xe cũng không thuê xe mà quyết định đi xe buýt, phương tiện mà ngày thường hầu như không có cơ hội trải nghiệm.

Vì là giờ tan tâm nên trên xe vô cùng đông đúc.

Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ không có chỗ ngồi, Trịnh Diệc Vi giơ tay nắm lấy vòng treo, đứng ở phía sau Tiềm Vũ làm chỗ dựa an toàn cho cậu. Cả người hắn ép sát phía sau Tiềm Vũ, xe chạy không đầy mười phút, Tiềm Vũ cảm nhận được rõ ràng thân thể Trịnh Diệc Vi có biến hóa, bộ vị cứng rắn, nóng như lửa đang dán vào mông cậu.

Tiềm Vũ tức giận quay đầu trừng mắt nhìn hắn.

Trịnh Diệc Vi bày ra vẻ mặt vô tội. “Anh cũng không muốn như vậy, nhưng lại không có cách nào khắc chế bản thân mình cả…”

Tài xế đột nhiên thắng gấp, cơ thể Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ càng dán chặt hơn, chỗ kia cũng trở nên cứng nóng hơn, Tiềm Vũ toàn thân căng ra, cậu phải siết tay thật chặt để ngăn sự xúc động muốn quay lại hôn Trịnh Diệc Vi.

Trịnh Diệc Vi có chút thiếu kiên nhẫn, hắn kề bên tai Tiềm Vũ thanh âm khàn khàn nói. “Trạm kế tiếp chúng ta xuống được không?”

“Ừm…”

Vừa xuống xe Trịnh Diệc Vi liền kéo Tiềm Vũ chạy vào một con hẻm tối đen, hắn nôn nóng hôn cậu, tay thật nhanh cởi bỏ thắt lưng của chính mình, bắt lấy tay tiềm Vũ cho vào trong quần, Tiềm Vũ rất nhanh cầm lấy dục vọng của hắn mà hắn cũng bắt đầu cởi bỏ thắt lưng của Tiềm Vũ…

Thời gian lần này kéo dài rất lâu, sau khi kết thúc hai người đều có chút vô lực, mặt mũi ửng hồng, áo quần xốc xếch. Ánh trăng dừng lại trên bờ ngực trải đầy dấu hôn của Tiềm Vũ, phảng phất như phủ thêm một tầng sương bạc mỏng manh hư ảo, Trịnh Diệc Vi ánh mắt thâm trầm, đang nghĩ có nên làm thêm một lần hay không thì bụng của Tiềm Vũ đột nhiên réo lên phá vỡ bầu không khí tươi đẹp.

Trịnh Diệc Vi cười ra tiếng. “Về nhà đi, anh nấu cơm cho em ăn.”

Hắn không chỉ làm cơm mà còn tự tay nướng bánh. Ở Mỹ, bà Trịnh thích nhất là làm bánh kem để dùng trong bữa trà chiều, bởi vì ảnh hưởng từ bà nên Trịnh Diệc Vi đối với chuyện này cũng có chút sở trường, chẳng qua công việc bận rộn nên hắn không có nhiều thời gian để trổ tài.

Trịnh Diệc vi thắp nến, đưa ổ bánh đến trước mặt Tiềm Vũ hát chúc mừng sinh nhật. “Happy birthday to you, happy birthday to you …”

Dưới ánh nến lấp lánh, gương mặt Trịnh Diệc Vi hiện lên thật dịu dàng, hai mắt sáng ngời chăm chú nhìn Tiềm Vũ.

“Thổi nến cầu nguyện đi!”

Tiềm Vũ chắp tay, trong lòng thầm cầu mong ba điều: thứ nhất, hy vọng ông ngoại và cha mẹ được khỏe mạnh, luôn luôn vui vẻ. Thứ hai, hy vọng cha mẹ Trịnh Diệc Vi và hắn được khỏe mạnh, luôn luôn vui vẻ. Cuối cùng, hy vọng hàng năm ngày này đều có thể cùng Trịnh Diệc Vi ăn mừng sinh nhật…

Một giây sau cậu mở mắt, phồng má thổi tắt nến.

Trịnh Diệc Vi xoay người muốn đi mở đèn nhưng Tiềm Vũ đã bắt lấy cổ tay của hắn, tay còn lại chấm một miếng kem nhanh chóng quẹt lên mặt Trịnh Diệc Vi.

Trịnh Diệc Vi hơi sửng sốt một chút, Tiềm Vũ sau khi đùa nghịch thì giống như một đứa trẻ cười rộ lên, vì để đề phòng Trịnh Diệc Vi trả thù, cậu lập tức lùi về phía sau vài bước, hai tay ôm lấy mặt.

Không ngờ Trịnh Diệc Vi lại không có nhào lên, hắn đưa ngón tay lên miệng nếm thử một chút sau đó cười nói. “Ừm, rất ngọt.”

Tiềm Vũ không nghĩ hắn sẽ có phản ứng như vậy.

“Có muốn nếm thử không?” Trịnh Diệc Vi bước lại gần cậu.

Giọng nói của hắn tràn ngập nguy hiểm, Tiềm Vũ không khỏi lùi về phía sau, đáng tiếc phía sau cậu chính là vách tường, không thể tiếp tục lui được nữa.

Trịnh Diệc Vi hai tay chống lên tường kẹp Tiềm Vũ ở chính giữa, chóp mũi của hai người cách nhau rất gần, hơi thở nóng ấm phả mặt của đối phương, trong lòng Tiềm Vũ cũng trở nên ngứa ngáy.

Cậu vươn tay ôm eo Trịnh Diệc Vi, thân thể hai người dán chặt không một khe hở.

Đợi rất lâu nhưng Trịnh Diệc Vi vẫn chậm chạp không chịu hôn mà lại cố ý đem ngón trỏ đưa vào trong miệng cậu.

Tiềm Vũ hơi ngẩn ra sau đó chậm rãi dùng đầu lưỡi liếm đi vệt kem còn sót lại trên ngón tay của hắn rồi dùng răng khẽ cắn, tay còn lại bắt đầu mò vào trong quần lót của hắn.

Trịnh Diệc Vi bị cậu làm cho muốn nổ tung, hắn nhịn không được rút ngón tay ra rồi ôm chầm lấy cậu, cuồng loạn hôn lên vành tai mẫn cảm, vừa hôn vừa lẩm bẩm. “Vũ, anh muốn em…”

“Ừm…” Tiềm Vũ thấp giọng lên tiếng.

Trịnh Diệc Vi mừng rỡ như điên.

Tiềm Vũ trên mặt muốn phát sốt. “Tắm rửa trước đã.”

“OK, OK~” Trịnh Diệc Vi hưng phấn lôi kéo Tiềm Vũ cùng chạy lên lầu.

Lần tắm rửa này thật vô cùng gian nan, hai người trước đây cũng từng vài lần lõa thể trước mặt nhau nhưng đều là ở trong một không gian tối tăm chật hẹp, đây là lần đầu tiên họ trực nhìn ngắm thân thể đối phương. Trong mắt hai người đều mang theo ánh lửa, nếu không phải suy xét đây là lần đầu tiên của hắn và Tiềm Vũ, Trịnh Diệc Vi đã không kiên nhẫn mà đè cậu làm tại phòng tắm.

Tiềm Vũ là một người rất chú trọng hình thức, lúc này lại không hề cố kỵ, thân thể tóc tai còn chưa kịp lau khô đã ôm lấy cổ Trịnh Diệc Vi cùng hắn vừa hôn vừa bước ra ngoài cho đến khi cả hai đều ngã xuống giường.

Trinh Diệc Vi từ mấy chiếc đĩa mà Qua Duệ đưa cho đã rút ra kết luận, tư thế từ phía sau sẽ khiến cho người bên dưới vô cùng đau đớn, hắn để Tiềm Vũ nằm sấp xuống giường, kê một chiếc gối dưới bụng cậu, tay mân mê cặp mông căng tròn.

Tư thế như vậy khiến Tiềm Vũ xấu hổ đỏ mặt, cậu nhắm mắt lại nói. “Tắt đèn!”

Trịnh Diệc Vi tuy muốn nhìn rõ cậu lúc làm chuyện đó nhưng lại không muốn cậu mất tự nhiên, vì thế cuối cùng đành thỏa hiệp tắt đèn.

Nhưng ngay sau đó hắn cảm thấy tắt đèn là một quyết định vô cùng sáng suốt, bóng tối dường như có một ma lực hấp dẫn thần kỳ, cũng không khiến người ta cố kỵ. Lúc hắn đem tay đặt lên cặp mông mềm mại thì Tiềm Vũ không hề kháng cự, ngược lại còn hơi nhếch lên.

“Anh bắt đầu nha…” Trịnh Diệc Vi một tay đỡ lấy hông cậu.

Tiềm Vũ rầm rì một tiếng, không nói chuyện.

Trịnh Diệc Vi từ sau lưng ôm lấy cậu, ở trên vai cậu hôn một cái rồi lại nói. “Anh thực sự bắt đầu đó…”

Tiềm Vũ chôn mặt vào gối, chịu không nổi gầm nhẹ. “Anh thực phiền, muốn làm thì cứ làm đi!”

Trịnh Diệc Vi như được cổ vũ, đang muốn dùng một ngón tay để đưa vào khuếch trương nhưng khi vừa chạm đến địa phương mềm mại kia hắn đột nhiên dừng lại, nản lòng xoay người nằm xuống bên cạnh Tiềm Vũ. “Thôi lần sau chúng ta mới làm đi…”

“Anh có ý gì?” Tiềm Vũ lạnh giọng hỏi.

“Em đừng hiểu lầm, không phải anh không muốn…” Trịnh Diệc Vi buồn bực ôm mặt. “Lúc sáng anh chỉ lo mua hoa và quà, quên chuẩn bị thứ kia…”

Ánh mắt Tiềm Vũ chợt lóe lên, Trịnh Diệc Vi không có nói rõ nhưng cậu lập tức hiểu được thứ kia là thứ gì.

“Trong ngăn kéo tủ thứ hai có.”

“A?”

“Đừng để em lặp lại lần thứ hai!” Tiềm Vũ thẹn quá hóa giận quát.

Trịnh Diệc Vi nhếch miệng, thì ra cậu đã sớm có ý nghĩ này… hắn còn tưởng chỉ có bản thân mình đói khát.

Nhưng vừa lấy ra thứ kia thì Trịnh Diệc Vi giống như bị dội một gáo nước lạnh, cảm giác vui sướng nhất thời tan biến.

Thấy hắn ngồi thật lâu ở đầu giường không có phản ứng, Tiềm Vũ nghi ngờ hỏi. “Sao vậy?”

Trịnh Diệc Vi không trả lời, lạnh lùng hỏi lại. “Em mua thứ này khi nào?”

“Anh hỏi làm gì?” Tiềm Vũ không được tự nhiên ngồi dậy.

“Mau trả lời anh!”

“Anh quan tâm thời điểm em mua thứ này làm gì?” Tiềm Vũ nổi giận. “Cuối cùng có muốn làm hay không? Nếu không em sẽ đi ngủ!”

Trịnh Diệc Vi trầm mặc thật lâu. “Em muốn ngủ thì ngủ đi!”

“Mẹ nó!” Tiềm Vũ tức đến văng tục. “Anh muốn giỡn mặt với em sao?”

Trịnh Diệc Vi phủ chăn qua khỏi mặt, không để ý tới cậu.

Hắn thật ra bị làm sao? Tiềm Vũ đầu óc đột nhiên thanh tỉnh, có một cái đã được khui bao bì.

Cậu dở khóc dở cười, hiểu lầm này cũng thật cẩu huyết.

Mặc dù không tình nguyện nhưng cậu vẫn kiên trì giải thích rõ. “Không có ai dùng qua, em chỉ xé một cái để coi chơi thôi.”

“Có cái gì vui mà coi?”

Trịnh Diệc Vi thầm nghĩ, lẽ nào cậu khiết phích đến nỗi khi tự xử cũng phải xài bao để hứng tinh dịch của chính mình.

Tiềm Vũ không nhịn được nữa quát ầm lên. “Em trước giờ chưa từng thấy qua, tò mò có được hay không?”

Trịnh Diệc Vi kinh ngạc há to miệng. “Thật hay giả, chưa từng thấy qua?”

Tiềm Vũ mặc kệ hắn, quay lưng giả bộ ngủ.

Trịnh Diệc Vi nhào qua ôm cậu thật chặt. “Trời ơi, thì ra anh đã nhặt được một ma pháp sư…”

Tiềm Vũ không hiểu ma pháp sư* là có ý gì nhưng chắc cũng không phải là thứ tốt đẹp gì cho kham, cậu hung hăng thụi khuỷu tay vào người Trịnh Diệc Vi. “Anh đi chết đi!”

(* nói thật cái này mình cũng ko hiểu ý nghĩa là gì nên cứ để nguyên văn)

“Nếu anh chết không phải em sẽ làm ma pháp sư cả đời hay sao?” Trịnh Diệc Vi cười hắc hắc lật người Tiềm Vũ qua để bắt đầu lại lần nữa.

Lửa nóng trong cơ thể Tiềm Vũ vẫn chưa được dập tắt, bị Trịnh Diệc Vi cố tình trêu chọc vài cái rất nhanh lại bùng cháy, cậu ỡm ờ mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Trịnh Diệc Vi liếm hôn mỗi một tấc trên da thịt cậu, Tiềm Vũ bị hắn hôn thực thoải mái, đến khi một ngón tay của hắn đi vào trong hậu huyệt mặc dù có chút cảm giác kỳ quái nhưng vẫn chưa đến mức không thể chấp nhận.

Trịnh Diệc Vi rất nhẫn nại vuốt ve trấn an cậu, mãi đến khi cậu hoàn toàn thả lỏng hắn mới bình tĩnh rút ra ngón tay, từ từ cho cái của mình đi vào.

Không ngờ chỉ vừa vào được một chút Tiềm Vũ đã lập tức kêu lên. “A, đau quá…”

Kích thước ngón tay và cái đó của hắn cơ bản không thể so sánh.

Trịnh Diệc Vi nhớ lại lời Qua Duệ nói liền không để ý đến Tiềm Vũ đang kêu la mà tiếp tục đẩy vào.

“Đau quá… em không làm nữa, anh lập tức ra ngoài…” Giọng nói của Tiềm Vũ mang theo tiếng khóc nức nở, cậu từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, ngoại trừ lần bắt cóc tay chân bị trói, đám người kia cũng không có ngược đãi cậu, cậu chưa từng chịu qua đau đớn như vậy. Cậu không phải trẻ nhỏ không biết gì, cậu đương nhiên biết làm chuyện đó sẽ rất đau, chỉ là không nghĩ tới sẽ đau đến mức độ này, cậu cắn chặt môi dưới, toàn thân đều toát mồ hôi lạnh, giống như có thể sẽ chết đi bất cứ lúc nào.

Thân thể cậu cứng ngắt như vậy, Trịnh Diệc Vi cũng không dễ chịu, mồ hôi của hắn không ngừng nhiễu xuống lưng cậu.

“Vũ, thả lỏng một chút, anh cũng rất đau…” Hắn rên rỉ thống khổ, không ngừng hôn môi, lỗ tai cùng sau gáy cậu để dỗ dành, tay trái vuốt ve điểm đỏ trước ngực cậu, tay phải an ủi dục vọng của cậu.

Qua hồi lâu, Tiềm Vũ rốt cục cũng thả lỏng một chút, thân thể không còn quá chặt chẽ.

Trịnh Diệc Vi thử đâm vào sâu hơn một chút, Tiềm Vũ rên hừ hừ, tuy rằng còn đau nhưng lần này cũng không còn lớn tiếng la hét.

Trịnh Diệc Vi mừng rỡ định đẩy toàn bộ chiều dài của mình vào bên trong thì Tiềm Vũ bỗng nhiên nói. “Bên ngoài hình như có tiếng động?”

“Đâu có.”

“Anh nghe kỹ một chút…”

“Lúc này còn có tâm trạng để ý chuyện bên ngoài sao, tập trung một chút…” Trịnh Diệc Vi bất mãn cắn cắn bả vai cậu sau đó mạnh mẽ cắm ngập phân thân của hắn vào trong.

“Aaaaaa…” Loại cảm giác đau đớn mà tê dại khiến Tiềm Vũ một lần nữa kêu la thất thanh.

Thanh âm khàn khàn dụ hoặc, cảm giác ấm nóng chặt chẽ bên trong cậu lại càng khiến hắn trở nên điên cuồng, Trịnh Diệc Vi không thể kiềm chế được nữa, hắn nâng hông chuẩn bị cử động thì điện thoại đặt bên gối của Tiềm Vũ chợt vang lên.

Cậu nhìn cái tên được hiển thị trên màn hình, cơ thể vất vả lắm mới thả lỏng nhất thời căng cứng trở lại, cậu rốt cục biết được tiếng động lạ vừa rồi ở bên ngoài là gì, chính là tiếng mở cổng rào nhà cậu.

Mẹ cậu đã đến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui