Ảnh Đế

Nhâm Hải Xuyên vừa hô khởi công là Giang Trì vội bật dậy đi tìm chuyên viên trang điểm như điện giật.

Diệp Lan vẫn giữ nguyên tư thế nửa ôm Giang Trì ngồi trên ghế, anh cúi đầu cười thầm mấy tiếng, lên cơn nghiện tí là hết buồn ngủ hẳn rồi.

Để tiện cho việc trang điểm và mỹ thuật, phía ánh sáng tạm thời đồng ý cho nhân viên bật đèn lớn, trợ lý mới Trúc Tịnh ngồi cách Diệp Lan không xa nheo mắt theo phản xạ, đưa tay chắn sáng, cô nghiêng đầu, thấy Diệp Lan cách mình không tới ba mét thì giật cả mình.

Vừa rồi đạo diễn cho mọi người nghỉ nửa tiếng, vì mưa cả buổi tối, nhiệt độ hạ thấp, trường quay hơi lạnh, trong phòng nghỉ tập thể chỉ có khu này gần điều hòa nên ấm áp dễ chịu hơn, Giang Trì quan tâm, mượn cớ cho cô sang đây ngồi, sau đó nhân viên tắt đèn, trường quay tối om, Trúc Tịnh cứ tưởng chỉ có mình Giang Trì cạnh mình.

Diệp Lan đến từ bao giờ, cô không hề hay biết.

Trúc Tịnh hồi tưởng lại mấy tiếng động nho nhỏ ri rỉ vừa rồi, mặt hơi nóng, học theo Sầm Văn, giả đui giả điếc.

Lục đục quay phim cả đêm, quay quay nghỉ nghỉ, phó đạo diễn hô tạm nghỉ, lúc đèn tắt, Giang Trì lại về tìm Diệp Lan, quay nửa đêm nhiệt độ càng thấp, giữa giờ quay, Giang Trì tranh thủ ra xe lấy chăn mỏng vào cho Diệp Lan.

Nhờ ánh sáng công cụ chiếu thoáng qua, Trúc Tịnh thấy Diệp Lan nhận lấy chăn đắp lên người rồi ôm lấy Giang Trì, tự nhiên cuốn cả cậu vào chăn.

Ở nơi mà đèn không chiếu đến, Giang Trì chen rúc vào Diệp Lan, thì thầm với nhau, nói chuyện quay phim, chờ diễn.

Trúc Tịnh mới theo Diệp Lan được mấy ngày, mức độ tiếp xúc với Giang Trì gần như bằng không, nhưng từ một ngày một đêm ở chung này, cô nhận ra hai người rất xứng với nhau.

Với nhân viên làm việc xung quanh Diệp Lan luôn rất lạnh nhạt, dù với Sầm Văn được coi là thân tín cũng khó nói là dễ tính được, nhưng từ khi sang đây với Giang Trì, Diệp Lan hoàn toàn sang trạng thái khác, thả lỏng cả người, không còn cáu gắt, thêm chút từ tốn, không vội không gấp, gặp chuyện gì cũng lẳng lặng nghe Giang Trì nói, dù phải đi theo chờ quay cả đêm cũng không bực dọc nửa phần.

Giang Trì với Diệp Lan thì càng không cần nói làm gì, có mắt là đủ thấy, nhưng Trúc Tịnh còn chú ý thấy vài tiểu tiết khác… Dường như Giang Trì hơi sợ Diệp Lan.

Nhưng không phải sợ kiểu nhân viên sợ ông chủ, mà giống kiểu sợ của thiếu niên ngây ngô mới lớn tâm tâm niệm niệm, muốn nói lại thôi với hoa khôi mình yêu thầm đã lâu hơn.

Giang Trì trẻ tuổi, trông vẫn hơi nhỏ, mỗi lần dùng vẻ mặt quan tâm tha thiết chạy lăng quăng quanh Diệp Lan, đừng nói là Diệp Lan, cả Trúc Tịnh cũng thấy tim mình sắp tan chảy.

Trúc Tịnh thổn thức, cũng đừng trách Diệp Lan hay bắt nạt cậu ấy, ai bên cạnh có một cậu bạn trai nhỏ thiết tha dễ động lòng, đòi gì được nấy thế này mà nhịn không bắt nạt được chứ?

Lúc trời hửng sáng, cuối cùng cảnh này cũng kết thúc, Giang Trì phát huy cực tốt, Nhâm Hải Xuyên lần đầu tiên khen cậu được mấy câu, cảnh cuối đạo diễn vừa bảo qua rồi là phó đạo diễn gặp từng người cảm ơn nói vất vả rồi, Diệp Lan day trán, dặn Trúc Tịnh mai đặt cho mỗi người một khay trái cây lớn, rồi anh và Giang Trì lần lượt về khách sạn.

Trúc Tịnh xách giỏ của Diệp Lan và tấm chăn Giang Trì mới lấy vào theo sau, đưa hai người về phòng xong không quên để “đồ” Sầm Văn dặn vào phòng tắm, Diệp Lan kén chọn, không chịu dùng mấy thứ hàng giá rẻ khách sạn cung cấp, nghe nói là sợ Giang Trì khó chịu.

Sửa soạng xong Trúc Tịnh tự giác ra ngoài, Diệp Lan thấy đồ cô mang vào thì mỉm cười, thật ra anh cũng có chút ý tưởng, nhưng Giang Trì vừa mệt vừa buồn ngủ, anh không nỡ hành hạ thêm.

Hai người tắm vội rồi nằm xuống, Diệp Lan có thức giấc một lần, bàn tay hư hỏng luồn vào trong áo Giang Trì, vò vò cậu vào lòng.

Ngủ thẳng đến trưa hôm sau, Diệp Lan dậy sớm hơn Giang Trì một chút, nhận cú điện thoại.

“Chuyện Du Hi Gia, Giang Trì có nói với cậu chưa?” Giọng An Á nghe không được ổn lắm, “Có lúc chị thật sự phục đám người đó… Nếu bỏ bớt hơi sức vào chính lộ, chuyên nghiệp chút yêu nghề chút thì đã nổi tiếng từ lâu.”

Diệp Lan cười, “Có nhắc với em một câu, không nói kĩ, sao vậy? Du Hi Gia lại nghẹn ứ bụng? Định đâm sau lưng em?”

“Có lẽ cậu ta không có lá gan đủ to để gây chuyện với cậu.” An Á nhíu mày, “Chị sợ bọn họ lại lôi chuyện cũ ra hại Giang Trì…”

Diệp Lan cười lạnh, không nói gì.

An Á sợ Diệp Lan manh động, tự hết giận trước, cố ý chỉ nói những câu dễ nghe, “Chị cũng ngạc nhiên lắm, trước đây Giang Trì rất ít khi liên lạc với chị, cậu ấy rất để tâm, tuy không nói rõ, nhưng cậu ấy nói vong nói vo mãi cũng là muốn chị chuẩn bị trước, để lỡ có việc gì thì còn cứu em ra được, nói cho cùng… Đóng phim không thù lao vẫn là tâm bệnh của cậu ấy, cứ sợ ngày nào đó lộ chuyện liên lụy em.”

Sắc mặt Diệp Lan nguôi bớt, anh ra ban công, châm thuốc, “Ý của Du Hi Gia, hay ý của Giải Trí Thế Kỷ?”

“Hình như không liên quan mấy đến Giải Trí Thế Kỷ… Lần trước bọn họ bị Giang Trì làm sợ rồi, biết Giang Trì dám liều, không dám cứng chọi cứng với Giang Trì đâu. Nhưng cũng khó nói… Bọn họ không thể nào mong cho Giang Trì điều tốt đẹp được, dù không gây sự kiếm chuyện, chỉ tát nước theo mưa thôi cũng đủ phiền rồi.” An Á chợt nhớ ra gì đó, hỏi, “Cảnh Thiên gì đó, người đại diện cũ của Giang Trì ấy, hiện tại vẫn còn ở Thế Kỷ đúng không? Để chị liên lạc hỏi thăm tình hình thử?”

Diệp Lan không đồng ý, “Công ty bọn họ hết coi trọng anh ta từ lâu, hỏi cũng như không…”

An Á nghĩ thấy cũng đúng, “Cảnh Thiên sắp vào Tinh Quang rồi, đang bận nịnh nọt công ty mới, nếu biết gì chắc chắn sẽ chủ động nói… Bỏ đi, để chị nghĩ cách, các cậu yên tâm đóng phim là được.”

“Chị định xử lý thế nào vậy? Diệp Lan đã sớm bực bội trò gây hấn thăm chừng lẻ tẻ hết lần này đến lần khác của đám người đó, “Dứt khoát chút được không, dùng cách gì đó giải quyết một lần cho xong đi?”

An Á cười, “Giải quyết một lần thế nào đây? Diệp ảnh đế, dù sao cậu cũng là người có gia thất rồi, bớt cái tính thổ phỉ đó đi được không?”

“Giải Trí Thế Kỷ hình như là công ty độc lập kinh tế đúng không? Không nghe nói bên đó thuộc sản nghiệp của ai…” Diệp Lan trầm tư, “Nếu không phải vì Giang Trì, em còn chẳng biết bọn họ là ai, cái công ty bé tí… Không biết Tinh Quang có định mở rộng không nhỉ.”

“Cậu… cậu muốn nuốt Giải Trí Thế Kỷ à?” An Á nghẹn ngào, “Trời còn chưa lạnh mà đã muốn làm người ta phá sản rồi à?”

“Nhất ca của bọn họ đã ở chỗ em rồi, không bao lâu nữa Cảnh Đại Kinh Tế cũng sang…” Diệp Lan nhịn cười, “Người một nhà, không phải quan trọng nhất là đầy đủ đoàn viên sao, trực tiếp…”

An Á dở khóc dở cười ngắt lời anh, “Cậu tích đức chút đi, nếu thôn tính Giải Trí Thế Kỷ thật, bước trước kí hợp đồng, bước sau các giám đốc của Thế Kỷ sẽ bị cậu đá ra, số sa thải thì bị sa thải, để một mình Du Hi Gia lại ngồi giữa đống băng à.”

Diệp Lan nhạt giọng, “Vậy thì sao? Lúc trước là bọn họ dồn ép Giang Trì trước cơ mà? Lúc đó Giang Trì bị phản kháng lại, nếu không phải sợ mất cả chì lẫn chài, em đã sớm…”

“Được rồi.” An Á hối hận sao lại đi thương lượng với Diệp Lan rồi, “Ít nhất cũng tích đức cho Giang Trì đi, cậu ấy cẩn thận thế không phải cũng vì cậu à.”

Diệp Lan không trả lời, Giang Trì thế nào với anh đương nhiên trong lòng anh biết, chỉ là ngày nào chưa giải quyết được tâm bệnh này, Giang Trì còn phải phập phồng ngày ấy.

Bản thân Diệp Lan vô tâm vô tư quen rồi, Giang Trì thì chưa chắc sẽ cởi mở được như thế.

Rồi cũng phải giải quyết cho sạch sẽ thôi.

Diệp Lan nói chuyện với An Á xong thì đi rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề rồi về phòng ngủ xem Giang Trì, thấy cậu đã dậy liền giục xuống lầu ăn cơm.

Giang Trì vẫn buồn ngủ, nhưng không ngủ nướng, mất chưa tới mười phút để chuẩn bị sẵn sàng, lúc cúi đầu rửa mặt, Diệp Lan đứng cạnh xem thuận tay xoa đầu cậu, lúc Giang Trì ngẩng lên thì thấy chiếc đồng hồ mới Diệp Lan đeo.

Là dòng số lượng giới hạn mới ra năm nay, mặt đồng hồ đơn giản mà độc đáo, Giang Trì nhìn nhìn vài lần, thuận miệng hỏi: “Anh mới mua đồng hồ mới hả? Đẹp thật.”

“Làm gì có thời gian mà đi mua.” Diệp Lan cúi đầu xoay xoay chiếc đồng hồ, không để tâm lắm, “Nhà đầu tư họ Lưu hôm qua tặng… Mắt thẩm mỹ cũng được.”

Giang Trì nheo mắt, nhớ lại cái nhà đầu tư “họ Lưu”… Hình như còn trẻ lắm.

Nhìn lại đồng hồ mới của Diệp Lan, tự dưng thấy nó hết đẹp.

Nhưng người khác thì lại không thấy vậy, cả một buổi chiều, không biết bao nhiêu người hoặc thật lòng hoặc nịnh nọt khen đồng hồ mới của Diệp Lan.

Chiếc mà Giang Trì tặng Diệp Lan, chưa từng được ai khen.

Trong lòng Giang Trì như bị mèo cào, trong giờ nghỉ, cả Nhâm Hải Xuyên cũng liếc nhìn mấy lần, còn hỏi Diệp Lan đồng hồ hiệu gì.

Giang Trì không thể nhịn được nữa, sau một cảnh, lúc Diệp Lan hướng dẫn riêng cho cậu, cậu đánh bạo cởi cái đồng hồ ngứa mắt trên cổ tay Diệp Lan ra.

“Nó… đắt lắm.” Giang Trì mất tự nhiên thấy rõ, cậu biết Diệp Lan không thích người khác mất tập trung lơ đãng trong lúc quay chính thức, vội giải thích, “Coi chừng bị trầy xước, để em giữ cho anh, chừng nào về đem cất.”

Nói rồi mặt dày cho cái đồng hồ vào túi của cậu.

Diệp Lan nhíu mày, vài giây sau hiểu ra thì bật cười, “Cục cưng, ghen hả?”

Giang Trì giả vờ không nghe thấy, vành tai đỏ dần.

Nhâm Hải Xuyên cầm ly trà qua hướng dẫn, Diệp Lan không hỏi thêm, đứng cạnh Giang Trì nghe chung, lúc Nhâm Hải Xuyên nói xong đi rồi, Giang Trì sợ Diệp Lan giận, lắp bắp xin lỗi anh: “Sau này anh có thích gì… Nói em biết nhãn hiệu và kiểu dáng, em đi mua.”

Dù sao thì bây giờ cũng chẳng biết tiêu tiền vào đâu, Giang Trì tình nguyện tiêu hết tiền kiếm được cho Diệp Lan.

Diệp Lan nửa cười nửa không, nhìn Giang Trì một cái rồi thôi, trong giờ làm việc, Diệp Lan không chiều theo Giang Trì, tiếp tục nghiêm túc hướng dẫn, làm Giang Trì thấp thỏm bất an vô cùng.

Mãi đến tối, đạo diễn Diệp về khách sạn thay đồ xong quay lại đã đeo trên tay chiếc đồng hồ Giang Trì tặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui